Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 156

Cập nhật lúc: 2025-04-13 07:52:43
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi cô dọn vào đây, chẳng mang theo gì cả, mọi thứ ở đây đều là Phó Kinh Nghiêu chuẩn bị.

Thì ra ngay từ đầu, anh đã mua đồ đôi rồi.

Lâm Khê vỗ vỗ mặt, rửa mặt xong thì xuống lầu ăn sáng.

Trên bàn ăn bày hơn ba mươi món, có cả đồ ăn kiểu Trung và kiểu Tây, nhiều gấp đôi so với khi v.ú Ngô ở đây.

Lâm Khê kinh ngạc, "Nhiều thế này ăn hết được không?"

"Ăn hết chứ." Phó Kinh Nghiêu nhướng mày, "Có mấy tiểu tinh linh giúp mà."

Lâm Khê xoay cổ tay, "Ra đi, có đại tiệc đây."

"Oa!"

Tiểu Kim, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ bay ra, cảm ơn Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu, "Cảm ơn chủ nhân, cảm ơn bảo bối của chủ nhân."

Lâm Khê phẩy tay, "Được rồi, ăn đi, im lặng mà ăn."

Phó Kinh Nghiêu nhìn quanh, "Tiểu Mộc đâu rồi?"

Tiểu Mộc đang bị phạt cấm túc, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt thì nước mắt chảy dài.

Hu hu, cuối cùng thì chỉ có nó là phải chịu hết mọi tội lỗi.

Tiểu Mộc đập cửa phòng giam, "Chủ nhân, em cũng muốn ăn! Thả em ra đi!"

Lâm Khê nghe thấy tiếng động, kéo Tiểu Mộc ra khỏi phòng cấm túc, "Ngoan ngoãn mà ăn, vứt hết những suy nghĩ lung tung trong đầu đi, không được làm hư mấy tiểu tinh linh trong sáng nữa."

Tiểu Mộc giơ bốn ngón tay lên thề, "Được ạ, em thề, em sẽ không làm hư các tinh linh trong sáng nữa, nếu không em sẽ mất luôn khu rừng nhỏ của mình."

Lâm Khê bất đắc dĩ bật cười, thề thốt gì mà lạ đời.

Cô thả Tiểu Mộc ra, "Ăn đi."

Tiểu Mộc dụi dụi lòng bàn tay cô, giọng nũng nịu, "Chủ nhân tốt nhất."

Bốn người giấy còn lại cũng học theo nó, ôm lấy cánh tay của Lâm Khê làm nũng, "Chủ nhân tốt nhất."

Phó Kinh Nghiêu nắm lấy tay cô, "Khê Khê tốt nhất."

Sáu người làm nũng, tiểu tinh linh thì không nói làm gì, ngay cả Phó Kinh Nghiêu cũng học theo.

Lâm Khê không biết nói gì hơn, "Tất cả ngồi xuống, im lặng ăn đi."

"Dạ vâng."

Tiểu Kim, Tiểu Mộc, Tiểu Thủy, Tiểu Hỏa và Tiểu Thổ ngồi theo thứ tự, cầm đũa lên ăn một cách nghiêm túc, má phồng lên giống hệt những chú chuột hamster.

Lâm Khê nhìn qua, rồi cúi đầu ăn tiếp.

Ăn xong bữa sáng, cô đeo balo nhỏ lên, "Đi thôi, đi làm."

Phó Kinh Nghiêu kéo tay cô lại, "Khê Khê, không cần chăm chỉ như vậy, hôm nay là Chủ Nhật, được nghỉ mà."

Lâm Khê hơi ngạc nhiên, "Nghỉ sao? Anh cũng nghỉ à?"

"Ông chủ cũng là người, cũng cần nghỉ ngơi chứ." Phó Kinh Nghiêu cười mỉm, "Khê Khê, hôm nay ở bên anh được không?"

Anh đã hỏi vậy, Lâm Khê còn biết làm gì hơn, đành đồng ý.

Cô ngáp một cái, "Được, nghỉ một ngày, tối qua mệt quá, chưa ngủ đủ, em lại buồn ngủ rồi."

Phó Kinh Nghiêu vòng tay ôm lấy eo cô, "Chúng ta ngủ thêm một chút nữa."

Lâm Khê bị nhấc bổng lên, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, "Anh cũng ngủ sao?"

Cổ họng Phó Kinh Nghiêu khẽ chuyển động hai lần, "Ngủ cùng em."

Hai người rời đi, năm người giấy ngoan ngoãn ở lại dưới lầu, không dám làm phiền chủ nhân và bảo bối của cô ấy.

Tiểu Thổ nắm chặt tay, hét lên, "Oa, đây chính là tình yêu đẹp như trong những câu chuyện mà Tiểu Mộc kể."

Dạo gần đây, Tiểu Mộc đã kể rất nhiều câu chuyện như "Tôi kết hôn với chủ tịch trăm tỷ", "Cô vợ dịu dàng, đừng chạy", "Chủ tịch bá đạo cưng chiều"...

Bốn tiểu tinh linh đã mở ra cánh cửa của một thế giới mới.

Tiểu Mộc ho khan vài tiếng, vỗ nhẹ lên đầu từng đồng bạn, "Khụ khụ, đừng nhìn nữa, chúng ta đi tu luyện."

Nếu bị chủ nhân phát hiện, nó lại bị phạt cấm túc nữa.

Người bên cạnh hô hấp đều đặn, ngủ rất say.

Phó Kinh Nghiêu hoàn toàn không buồn ngủ, buông tay xuống giường, đắp chăn lại cho cô, rồi nhẹ nhàng đóng cửa, đi sang phòng bên cạnh để thu dọn đồ đạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-156.html.]

Anh mở điện thoại, ghi chú lại những thứ đã cũ hoặc hư hỏng, sau này sẽ đi mua mới.

Lâm Khê tỉnh dậy, chạy ngay về phòng mình xem xét.

Trời ơi, phòng trống trơn, tốc độ dọn dẹp thật đáng kinh ngạc.

"Khê Khê, em xem còn thiếu gì không?" Phó Kinh Nghiêu từ trong bước ra.

Lâm Khê xua tay, "Không thiếu gì cả."

Từ khi chuyển vào đây, cô chẳng phải lo lắng gì hết, váy áo, túi xách, giày dép trong tủ đều được thay mới định kỳ.

Lâm Khê nhắc nhở, "Mua ít váy thôi, không cần mua mấy đồ trang điểm, em hầu như không dùng."

Phó Kinh Nghiêu mỉm cười, chậm rãi nói, "Trợ lý mỗi tháng sẽ gửi đồ mới đến. Em muốn mặc thì mặc, không thì cứ để đấy, có người dọn dẹp định kỳ."

"Em có thể không dùng, nhưng anh muốn chuẩn bị. Em xứng đáng có mọi thứ tốt nhất."

Lâm Khê che mặt, "Tùy anh vậy."

Phó Kinh Nghiêu học từ ai mà những câu nói này cứ trôi chảy như vậy, ngày nào cũng thế, làm sao mà chịu nổi?

Lâm Khê chuyển chủ đề, "Bây giờ chúng ta làm gì?"

"Xuống lầu trước đã." Phó Kinh Nghiêu vừa đi vừa nói, "Chúng ta đi dạo Đế Kinh, vài ngày nữa là sinh nhật ông nội, tiện thể mua quà."

"Ông nội sắp sinh nhật?!" Lâm Khê lập tức tỉnh táo, "Sinh nhật ông cụ Quý tổ chức linh đình như vậy, chắc sinh nhật ông nội anh cũng lớn lắm."

Phó Kinh Nghiêu cúi đầu, "Không cần đâu, ông nội không thích ồn ào. Mấy năm trước, sinh nhật ông đều đưa bà nội đi du lịch nước ngoài. Năm nay có em ở đây, nên ông cụ và bà nội mới không đi."

Vừa nói, trong lòng anh cảm thấy chua xót. So với Lâm Khê, anh cứ như đứa cháu nuôi vậy.

"Ông nội bà nội thật có tâm." Lâm Khê hỏi, "Quà sinh nhật của ông nội phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Ông ấy thích gì?"

Phó Kinh Nghiêu nói, "Ông nội không thiếu thứ gì, tặng gì cho có ý nghĩa là được. Mấy năm trước ông không ở nhà, quà người khác tặng, ông còn không thèm nhìn."

Lâm Khê bật cười, "Thế quà anh tặng thì sao?"

Phó Kinh Nghiêu trầm ngâm ba giây, "Anh trả tiền cho chuyến du lịch."

Sau khi tổ chức sinh nhật, ông nội mang về một đống hóa đơn, từ tiền khách sạn, vé máy bay đến cây kem, anh đã quen với việc này rồi.

Lâm Khê cười đến gập người, "Ha ha, ông nội thú vị thật. Năm nay không du lịch, anh định tặng gì?"

Ánh mắt họ giao nhau, Phó Kinh Nghiêu tiến một bước, cúi đầu thì thầm bên tai cô, "Khê Khê, chuyện này nhờ em."

Hai người ở gần nhau, Lâm Khê đẩy anh ra, "Khụ khụ, ban ngày ban mặt, đứng đàng hoàng đi. Giờ mình đi mua quà."

"Không vội, còn mấy ngày nữa mà." Phó Kinh Nghiêu nắm lấy cổ tay cô, "Hôm nay ra ngoài chơi đi."

Mong muốn này chưa kịp thực hiện thì vừa ra cửa, họ đã gặp ngay gương mặt âu lo của Hoàng Văn Xương.

Lâm Khê dừng chân, "Luật sư Hoàng?"

Cô đã gặp luật sư Hoàng hai lần, một lần ở đồn cảnh sát, một lần ở công ty.

Hoàng Văn Xương thấy người quen, mắt lập tức sáng lên, anh ta vẫy tay mạnh mẽ, "Phó tổng! Phu nhân!!"

Phó Kinh Nghiêu nhíu mày, anh có dự cảm không lành, kế hoạch hôm nay e là đổ bể rồi.

Hoàng Văn Xương cảm nhận được một luồng sát khí lạnh lẽo, lập tức đứng thẳng lại.

Phó tổng hình như giận rồi??

Không đúng, anh ta cố ý chờ đến trưa mới tới, chẳng lẽ lại phá hỏng chuyện tốt của Phó tổng và phu nhân sao?

Theo kinh nghiệm của anh ta, giờ này mọi chuyện phải xong xuôi rồi chứ, Phó tổng đâu có kiểu bỏ mặc vợ mình mà làm chuyện không hay.

Hoàng Văn Xương nở một nụ cười gượng, da mặt cứng đơ, "Phó tổng, tôi có chuyện rất quan trọng muốn gặp phu nhân, mong anh thông cảm."

Phó Kinh Nghiêu biết phải làm sao, vợ mình nổi tiếng khắp nơi, ai có chuyện cũng đến tìm cô.

Lần trước là Trần Chiêu, lần này lại đến lượt Hoàng Văn Xương.

Hoàng Văn Xương là cấp dưới đắc lực của anh, hôm qua còn giúp anh một chuyện, không lý nào vô duyên vô cớ đến Đế Cảnh Viên tìm người, chắc chắn có chuyện khẩn cấp.

Phó Kinh Nghiêu trấn tĩnh lại, "Nói đi."

Hoàng Văn Xương lao tới trước mặt Lâm Khê, hoảng hốt kêu lên: "Phu nhân, có ma! Nhà tôi có ma!!"

Lâm Khê nhìn anh ta từ trên xuống dưới, "Trên người anh mang theo không ít âm khí, quả thật đã gặp ma."

Luồng âm khí này rất quen thuộc, giống hệt với luồng từ viên hồng ngọc từng bị con ma dâm đãng nhập vào.

Cô hỏi, "Anh đã đi đâu? Có nhặt được gì không?"

Loading...