Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-04-13 07:52:49
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phó Kinh Nghiêu đã thấy chuyện này quá bình thường rồi, lần trước anh đã thấy bà nội của Trần Chiêu, lần này chỉ là một con ma nhỏ mà thôi, nhìn không có vẻ gì nguy hiểm, với năng lực của Lâm Khê thì chắc chắn có thể giải quyết được.

Hoàng Văn Xương lén liếc sang người đàn ông bên cạnh, gương mặt bình thản, khí độ vững vàng như núi, không ngạc nhiên chút nào, chẳng trách Phó tổng có thể cưới được đại sư Lâm.

Sống chung với đại sư Lâm, ngày nào cũng thấy ma, cần phải có một trái tim thật vững vàng.

Hoàng Văn Xương không có được khí phách như vậy, chân anh ta run lẩy bẩy, ôm chặt lấy vợ, "Đừng sợ, có đại sư ở đây rồi."

"Em không sợ, em chỉ thấy hơi bất ngờ thôi." An Nhã thắc mắc, "Văn Xương, anh đừng có run thế."

Hoàng Văn Xương run không ngừng, "Anh có run đâu."

An Nhã mỉm cười, ôm chặt lấy anh ta.

Lâm Khê quay lại, "Chỉ là hồn ma trắng bình thường, không có sức tấn công, mọi người qua đây đi."

"Ồ ồ." Hoàng Văn Xương bước từng bước một, càng đi càng run, bảo không sợ là nói dối, sợ hãi mới là phản ứng tự nhiên.

Lâm Khê nghi ngờ nhìn anh ta, "Luật sư Hoàng, tôi ở đây, anh sợ gì chứ? Ma không ăn thịt anh đâu."

Hoàng Văn Xương càng run hơn, hóa ra ma có thể ăn thịt người!

An Nhã cười nói: "Văn Xương từ nhỏ đã nhát gan, xem một bộ phim kinh dị mà gặp ác mộng cả nửa tháng."

Hoàng Diệc Hiên chớp chớp mắt, "Ba, ba đúng là một kẻ nhát gan."

Con trai cũng nói như vậy, Hoàng Văn Xương lặng lẽ suy sụp.

Thì ra trong nhà này, anh ta là người nhát gan nhất.

Từ nhỏ anh ta đã sợ ma, vì vậy mới học luật, dưới ánh sáng chói lọi của Tổ quốc, yêu ma quỷ quái không có nơi nào để ẩn náu.

Không ngờ cuối cùng vẫn phải gặp ma, Hoàng Văn Xương nặn ra một nụ cười, "Phu nhân, bây giờ làm gì nữa?"

"Đưa con trai lớn của anh trở về, rồi hỏi chuyện đứa hồn ma nhỏ này."

Lâm Khê nhấc cánh tay của búp bê màu hồng lên, kéo linh hồn ra khỏi nó, linh hồn của Hoàng Diệc Thần nhắm chặt mắt, lông mày nhíu lại.

Lâm Khê đọc câu thần chú: "Tam hồn thất phách, quy vị!"

Linh hồn của Hoàng Diệc Thần và cơ thể hợp lại làm một, cậu từ từ mở mắt, người đầu tiên cậu gọi là Hoàng Diệc Hiên.

"Em trai..."

Hoàng Diệc Hiên có cảm giác, ôm chầm lấy anh trai, "Anh, cuối cùng anh cũng trở về rồi."

Hoàng Diệc Thần đồng thời vươn tay ôm lấy em trai: "Hiên Hiên, anh về rồi đây."

Hoàng Diệc Hiên nghe thấy giọng nói quen thuộc, vui sướng bật khóc: "Anh ơi, em đã triệu hồi chị tiên, đuổi tên đại ác ma màu hồng đi rồi, em có giỏi không?"

"Đúng đúng, em là giỏi nhất." Hoàng Diệc Thần nhẹ nhàng đẩy em trai một cái: "Em dậy đi."

Hoàng Diệc Hiên ngoan ngoãn đứng dậy, đưa tay về phía Lâm Khê: "Chị ơi, chị có thể trả lại em Patrick được không?"

Lâm Khê đưa con búp bê màu hồng cho cậu bé: "Cầm lấy."

"Cảm ơn chị."

Hoàng Diệc Hiên cười ngọt ngào, nhận lấy con búp bê màu hồng liền lập tức đổi sắc mặt. Cậu nắm chặt hai chân của Patrick, hung hăng đập vào m.ô.n.g búp bê.

"Hừ! Tên đại ác ma màu hồng! Dám bắt nạt anh trai ta, ta đánh ngươi tét mông!"

Hoàng Văn Xương vừa buồn cười vừa bất lực: "Hiên Hiên, Patrick vô tội mà, cậu ấy là một ngôi sao biển tốt."

Hoàng Diệc Hiên dừng tay: "Ba nói đúng, thầy mực mới là kẻ xấu."

Cậu bé xoa xoa m.ô.n.g con búp bê màu hồng: "Patrick, xin lỗi nhé, lát nữa tao sẽ bôi thuốc cho mày, không đau đâu."

Hoàng Văn Xương: "..."

Anh ta ngượng ngùng cười khẽ: "Phó tổng, phu nhân, Hiên Hiên có trí tưởng tượng rất phong phú, tư duy hơi lộn xộn."

Lâm Khê khoát tay: "Hiên Hiên vẫn ổn, ngày nhỏ tôi còn ảo tưởng hơn thế này nhiều."

Cô từng vẽ bùa nổ tan nát đạo quán, học trận pháp để nhốt sư phụ, bắt rắn độc để trêu chọc các ông già râu bạc, một cú đ.ấ.m làm bị thương sư phụ của Vân Ngạn, ngày nào cũng leo lên nóc nhà, chẳng ai dám đụng vào cô.

Nhớ lại những chuyện đó, Lâm Khê ngượng ngùng che mặt.

Phó Kinh Nghiêu đứng lặng lẽ phía sau, thu hết biểu cảm của cô vào mắt, khóe môi bất giác cong lên. Khê Khê hồi nhỏ chắc chắn rất đáng yêu.

Lâm Khê khẽ ho một tiếng: "Khụ khụ, nói chuyện chính đi."

Cô quay sang nhìn hồn ma bên cạnh: "Ngươi tên là gì? Tại sao lại cướp thân xác của người khác?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-159.html.]

Hồn ma không dám nhìn cô, sợ hãi co rúm lại: "Tôi, tôi... hu hu hu..."

Chưa kịp nói, hồn ma đã khóc trước.

Tiếng khóc của ma quỷ vô cùng khó nghe, âm thanh sắc nhọn như móng tay cào vào bảng đen, rít lên khiến người ta đau đầu.

Hoàng Văn Xương thời đi học ghét nhất loại âm thanh này, nghe đến phát bực cả người.

"Phu nhân, đại sư..."

Lâm Khê vỗ nhẹ lên đầu hồn ma: "Câm miệng!"

Hồn ma ôm miệng, ánh mắt đầy ấm ức nhìn cô: "Thầy mực, đừng bắt em mà."

Lâm Khê: "..."

Hóa ra hồn ma này cũng là một đứa trẻ, tưởng cô là thầy mực đáng sợ.

Hoàng Diệc Hiên nhảy xuống giường: "Tên ác ma, chị đẹp như thế, sao lại là con mực xấu xí được."

Hoàng Diệc Thần cũng nhảy xuống giường: "Chị ơi, em biết tên của nó, nó tên là Niên Niên."

Hồn ma gật đầu: "Đúng rồi, tôi là Niên Niên."

Hoàng Diệc Hiên hỏi: "Niên Niên, sao cậu không về nhà, lại đến nhà chúng tôi làm gì?"

"Cậu ta đã đồng ý rồi mà." Niên Niên chỉ về phía Hoàng Diệc Thần: "Cậu ta rõ ràng đã đồng ý."

Hoàng Diệc Thần hừ lạnh: "Tôi chỉ đồng ý cho cậu ở một đêm thôi, nhưng cậu không chịu ra, còn nhốt tôi vào trong Patrick."

Niên Niên nhỏ giọng phản bác: "Tôi không có."

"Cậu có, tên đại ác ma." Hoàng Diệc Hiên không hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng anh trai chắc chắn là đúng.

Niên Niên mếu máo, sắp khóc đến nơi.

"Tôi không phải ác ma."

"Cậu chính là ác ma!"

"Tôi không..."

Lâm Khê lên tiếng: "Không được cãi nhau, chị hỏi, các em trả lời."

Cô vừa cất giọng, ba đứa trẻ lập tức im lặng, đứng ngay ngắn, hỏi gì đáp nấy.

Chuyện này rất đơn giản.

Cha mẹ của Niên Niên sinh cậu ra rồi giao cho ông nội chăm sóc. Niên Niên chỉ gặp bố mẹ đúng hai lần trong đời.

Ông nội đã già, không còn nhiều sức lực để trông nom trẻ con.

Một tuần trước, Niên Niên chơi đùa bên sông, không may trượt chân ngã xuống hồ và c.h.ế.t đuối.

Sau khi chết, hồn phách của cậu bé ngơ ngác trôi dạt trên mặt sông, tình cờ thấy Diệc Thần, Diệc Hiên và An Nhã đang tay trong tay đi cùng nhau.

Cảnh tượng đó khiến trái tim Niên Niên đau nhói, mẹ của người ta yêu thương họ như vậy, còn mẹ của mình thì không cần mình nữa.

Nụ cười của An Nhã giống như mẹ, Niên Niên muốn có mẹ, nên đi theo ba người họ, bị một lực hút kéo vào cơ thể của Patrick.

Niên Niên phấn khởi vẫy tay chào, nhưng chẳng ai đáp lại. Cậu ta vô cùng sốt ruột: "Ba ơi, mẹ ơi... Ai cứu con với, cứu Niên Niên với..."

Cậu ta làm loạn, gây ra những âm thanh kỳ quặc, hy vọng ai đó chú ý đến.

Đêm đó, Hoàng Diệc Thần ngủ một mình, vô tình nhìn thấy hồn ma Niên Niên, ban đầu có chút sợ hãi, nhưng sau khi biết được câu chuyện đáng thương của nó, cậu bé không còn sợ nữa.

Niên Niên khóc không ngừng: "Hu hu, tớ muốn mẹ, tớ muốn có mẹ, tớ có thể mượn mẹ của cậu ôm một cái không?"

Hoàng Diệc Thần ngập ngừng một lát rồi đồng ý: "Chỉ cho mượn một ngày, ngày mai phải đổi lại."

Hai người đổi thân xác cho nhau, Hoàng Diệc Thần trở thành Patrick, không thể cử động cũng không thể nói.

Một ngày trôi qua, Niên Niên không muốn đổi lại, Hoàng Diệc Thần hoảng sợ, bị nhốt trong con búp bê màu hồng mà không ngừng giãy giụa.

"Ba mẹ ơi, con ở đây! ! !"

Hoàng Diệc Thần ra sức hét lớn: "Ba ơi, mở mắt nhìn đi, con mới là Hoàng Diệc Thần!"

Ba chỉ trở mình tiếp tục ngủ.

Hoàng Diệc Thần đành phải đi gọi em trai.

Hai anh em sinh đôi có tâm linh tương thông, Hoàng Diệc Hiên cảm nhận được hơi thở của anh trai, ôm chặt con búp bê màu hồng khóc ròng: "Anh ơi, em nhất định sẽ đánh bại tên đại ác ma màu hồng, cứu anh ra ngoài."

Loading...