Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-04-13 07:54:24
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Khê bước tới một bước, quản gia Lưu liền nhanh chóng chạy về phía trước. Ông ta đứng ở đầu hàng, giơ một tay lên: "Chuẩn bị, bắt đầu."
"Chào mừng cậu chủ và mợ chủ trở về nhà!"
"Chào mừng cậu chủ và mợ chủ trở về nhà!!"
"Chào mừng cậu chủ và mợ chủ trở về nhà!!!"
Giọng điệu quen thuộc, động tác quen thuộc, ba lần, khí thế ngút trời.
Lâm Khê mặt không cảm xúc bước trên thảm đỏ, sải bước đi vào.
Hai người ở cuối hàng nhìn thấy cô liền lập tức đứng nghiêm, khẽ hô: "Chào mừng Phó tổng và phu nhân trở về nhà, chào mừng Phó tổng và phu nhân... Phụt, ha ha."
Trần Chiêu và Kỳ Văn Dã nói được nửa chừng thì tự cười.
Lâm Khê ngạc nhiên: "Sao hai người lại ở đây?"
Trần Chiêu cười gượng: "Ha ha, đến giúp một tay."
Năm nay ông cụ Phó hiếm khi ở nhà tổ chức sinh nhật, cần mua nhiều đồ, quản gia Lưu nhờ anh ta và Kỳ Văn Dã đến giúp, thế là họ đến.
Quản gia Lưu chạy vội tới: "Hai cậu không đạt yêu cầu, làm lại lần nữa! Biểu cảm! Giọng nói! Khí thế! Nhớ chưa?!"
Trần Chiêu và Kỳ Văn Dã nhìn nhau, thở dài bất lực.
Hai người nhắm mắt lại, đồng thanh hét lớn: "Chào mừng Phó tổng và phu nhân trở về nhà! Chào mừng Phó tổng và phu nhân trở về nhà!! Chào mừng Phó tổng và phu nhân trở về nhà!!!"
Lâm Khê: "..."
Quản gia Lưu thật có tài, đúng là quản gia chuyên nghiệp.
Quản gia Lưu hài lòng gật đầu: "Rất tốt, giữ vững tinh thần thế này. Người trẻ la hét một chút có lợi cho sức khỏe."
Kỳ Văn Dã đã qua huấn luyện chuyên môn, tai trái nghe, tai phải cho ra, giả vờ như không nghe thấy gì.
Trần Chiêu không nhịn được nữa, nếu ở lại thêm chút nữa, chắc chắn sẽ chịu tổn thương nội tâm.
Anh ta cười gượng hai tiếng: "Ha ha, Phó tổng, mợ chủ, nếu không còn chuyện gì, tôi xin phép về công ty trước. Còn rất nhiều việc cần xử lý."
Phó Kinh Nghiêu khẽ gật đầu: "Anh đi đi."
Trần Chiêu như trút được gánh nặng, lập tức chạy đi thật nhanh.
Quản gia Lưu nhìn theo bóng lưng anh ta, lắc đầu: "Người trẻ này không được, bỏ trốn giữa trận chiến."
Ông ta vỗ vai Kỳ Văn Dã: "Cậu khá lắm, là một hạt giống tốt, cứ tiếp tục giữ vững như thế."
Kỳ Văn Dã nháy mắt liên tục.
Phó tổng, mợ chủ, cứu tôi với!
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhếch môi: "Cậu đi ra phía trước đi."
"Vâng, Phó tổng." Kỳ Văn Dã vừa chạy vừa nói: "Quản gia Lưu, tôi ra cửa kiểm tra xem có nguy hiểm không."
Anh ta là vệ sĩ, hôm nay là một dịp quan trọng, không thể rời đi, phải đảm bảo an toàn cho mọi người.
Quản gia Lưu thở dài: "Ài..."
Không sao, sau này sẽ dạy dỗ hai người trẻ này thêm.
Ông ta cúi người chín mươi độ, làm động tác mời: "Cậu cả, mợ chủ, xin mời vào. Ông cụ và bà cụ ngày nào cũng mong hai người về nhà."
Hôm nay, Phó Kiến Hoa đặc biệt thay một bộ áo dài Trung Sơn, tóc chải gọn gàng. Thấy hai người bước vào, ông lập tức đứng dậy: "Lâm Khê, về rồi à, ông rất nhớ cháu."
Lâm Khê mỉm cười: "Ông nội, chúc mừng sinh nhật ông. Chúc ông sống lâu, mạnh khỏe, hạnh phúc."
Cô lấy ra một chiếc hộp màu đen được đóng gói tinh xảo: "Đây là đôi hạt óc chó cháu tự tay làm, trên đó có khắc trận pháp, có thể bảo vệ ông bình an. Hy vọng ông thích."
"Cháu dâu tặng, ông đương nhiên thích rồi."
Phó Kiến Hoa mỉm cười nhận lấy, trong lòng hớn hở. Năm nay không đi du lịch quả là một lựa chọn sáng suốt.
Lần đầu tiên nhận được quà tự làm, đứa cháu nội đầu gỗ kia chưa bao giờ tặng ông thứ gì. Lâm Khê hiểu chuyện hơn Phó Kinh Nghiêu nhiều.
Phó Kiến Hoa hỏi: "Lâm Khê, dạo này cháu sống thế nào? Tiểu tử Phó Kinh Nghiêu không bắt nạt cháu chứ?"
Lâm Khê lắc đầu: "Ông ơi, mọi thứ đều ổn cả."
"Vậy thì tốt." Phó Kiến Hoa còn nhiều chuyện muốn hỏi, Trương Văn Tú kéo áo ông: "Ông già, đừng hỏi nữa. Mau để bọn trẻ ngồi xuống nghỉ ngơi. Lâm Khê tới từ sáng sớm chắc chắn mệt rồi, đói nữa."
"À đúng, đúng." Phó Kiến Hoa kéo Lâm Khê ngồi xuống, liên tục đẩy đồ ăn vặt cho cô.
"Vú Ngô, lấy thêm chút nữa."
Lâm Khê xua tay: "Đủ rồi, thực sự đủ rồi."
Trương Văn Tú nắm lấy tay cô, nhìn kỹ một lượt: "Lâm Khê, sao cháu lại gầy đi nữa rồi? Có phải Phó Kinh Nghiêu không chăm sóc cháu tốt không? Cháu cứ nói với ông bà, ông bà sẽ trị nó."
Lâm Khê đáp: "Không đâu, cháu không gầy đi, còn tăng ba cân."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-162.html.]
Trương Văn Tú cầm đĩa trái cây lên: "Vậy thì tốt, ăn đi, ăn nhiều một chút."
"Vâng vâng."
"Lâm Khê, ăn cái này đi."
"Thứ kia dầu mỡ quá, ăn trái cây thôi."
Ba người ngồi quây quần vui vẻ bên nhau, Phó Kinh Nghiêu đứng trước ghế sô pha, hoàn toàn bị lãng quên.
Anh đã quen rồi, hoàn toàn quen rồi.
Anh lặng lẽ ngồi xuống, cầm một quả quýt lên rồi lại đặt xuống. Chắc chắn lại chua, không ăn nữa.
Lâm Khê bị ép ăn quá nhiều, thực sự không thể nuốt thêm, cô liền chuyển đề tài: "Ông bà nội, Phó Kinh Nghiêu cũng đến rồi."
Phó Kiến Hoa đặt đồ trong tay xuống, nghiêm túc nhìn người ngồi ở mép sô pha.
Đứa cháu nội đầu gỗ này, sao lại ngồi xa vợ thế, phải ngồi gần vợ mình chứ.
Phó Kiến Hoa hắng giọng: "Kinh Nghiêu, cháu đến rồi à? Sao không nói gì? Quà sinh nhật của ông đâu?"
Phó Kinh Nghiêu cười nhạt: "Khê Khê đã tặng rồi."
Phó Kiến Hoa trợn mắt nhìn anh: "Lâm Khê tặng thì liên quan gì đến cháu..."
Ơ? Không đúng, Phó Kinh Nghiêu vừa gọi Khê Khê! Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây rồi sao?
Phó Kinh Nghiêu chỉnh lại ống tay áo: "Vợ chồng là một thể, vợ tặng tức là cháu tặng."
Phó Kiến Hoa sững sờ.
Vợ!!!
Từ này lại có thể phát ra từ miệng Phó Kinh Nghiêu, phản ứng đầu tiên của Phó Kiến Hoa là: "Cháu bị trúng tà à?"
Phó Kinh Nghiêu chậm rãi nhếch môi: "Khê Khê là đại sư, cháu có bị trúng tà hay không, cô ấy tự biết."
Phó Kiến Hoa trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm đứa cháu nội của mình.
Khóe miệng Phó Kinh Nghiêu không thể kìm được mà cong lên, đôi mắt ánh lên ý cười, như một con công đang xòe lông khoe sắc.
Chậc chậc chậc! Đúng là người đàn ông già đã khai thông, lời ngon tiếng ngọt cứ một mạch tuôn ra, sến c.h.ế.t đi được.
Trong lòng Phó Kiến Hoa trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ông liếc mắt ra hiệu: "Cháu nên chừng mực một chút."
Dọa vợ bỏ chạy, cháu xong đời đấy!
Phó Kinh Nghiêu nhận được ánh mắt của ông, khẽ thu lại nụ cười: "Cháu biết."
Trong đầu anh bỗng xuất hiện một câu: Anh sẽ không để Khê Khê rời xa mình nữa, mãi mãi không.
Tại sao lại là "nữa"?
Khê Khê từng rời xa anh một lần rồi sao?
Dù có hay không, lần này anh tuyệt đối sẽ không buông tay.
Sự thay đổi của đứa cháu, Trương Văn Tú đều nhìn thấy rõ, cuối cùng bà cũng an lòng.
Kinh Nghiêu trước giờ luôn lạnh lùng, không thích ai đến gần, quan hệ với gia đình cũng rất nhạt nhòa.
Ban đầu, họ và đạo trưởng Huyền Không sắp xếp hôn sự này, còn tưởng rằng Kinh Nghiêu sẽ không đồng ý. Không ngờ...
Trương Văn Tú xúc động, nhà họ Phó đúng là toàn kẻ si tình, Phó Kiến Hoa thế, con trai bà thế, bây giờ cháu trai cũng vậy.
Bà vỗ vỗ tay Lâm Khê, khóe mắt hơi ướt: "Bà thấy hai đứa càng ngày càng tốt, trong lòng vui như được bôi mật, hạnh phúc lắm."
Lâm Khê lấy ra một chiếc bình an phù: "Bà nội, bọn cháu tốt, ông bà cũng phải tốt nhé."
Mắt Trương Văn Tú sáng lên: "Tặng bà sao?"
"Ông nội có quà, bà nội cũng có." Lâm Khê đeo bình an phù lên cổ bà: "Đẹp không ạ?"
"Đẹp lắm." Trương Văn Tú cầm lấy bình an phù, một luồng khí ấm áp lan tỏa vào cơ thể: "Đây là thứ tốt, cảm ơn Khê Khê."
Phó Kiến Hoa liền nói theo: "Cảm ơn Khê Khê."
Hai ông bà lại bắt đầu một vòng "ép ăn
" mới, hết gọi "Khê Khê" bên này, lại "Khê Khê" bên kia.
Phó Kinh Nghiêu lặng lẽ ngồi trong góc, đối diện với một đĩa quýt màu cam.
Ăn hay không ăn đây?
Không muốn bóc vỏ, không ăn nữa.
Vú Ngô thật là, mỗi lần bày ra một đĩa quýt chưa bóc vỏ và chua như thế này, tháng này chắc chắn phải trừ tiền thưởng của bà ấy.
Một luồng oán khí nhẹ nhàng lượn lờ trong không khí, Phó Kiến Hoa và Trương Văn Tú liếc mắt nhìn nhau, lập tức đứng dậy.
Đi thôi, không đi ngay, có người sẽ vì ghen mà c.h.ế.t chìm mất.