Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 168
Cập nhật lúc: 2025-04-13 07:54:37
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dương Văn Châu hoảng hốt, "Cô đừng lại gần, là do đại sư cho, cô phá hủy lá bùa của đại sư, ông ấy sẽ không tha cho cô đâu!"
"Đại sư?" Lâm Khê bật ra một tiếng chế nhạo, "Tà sư nửa mùa thì có."
Dương Văn Châu giả ngu, "Tà sư gì chứ, tôi không hiểu."
Lâm Khê giơ lên lá bùa vàng trong tay, "Thứ rác rưởi gọi là bùa đổi vận này, lá bùa cấp thấp như thế mà cũng dám đem ra? Vị tà sư này trình độ kém quá."
Một luồng khí mạnh mẽ phả tới, Dương Văn Châu sợ hãi lùi về phía sau, ông ta nhận ra cô biết về bùa đổi vận!
Lá bùa của đại sư chẳng lẽ lại tệ như vậy sao?
Không thể nào, đại sư vô địch mà...
Lâm Khê nói từng chữ một: "Đây không phải là bùa đổi vận, chỉ là đồ bán thành phẩm thôi, dùng cũng vô dụng, vận khí không dễ thay đổi như vậy đâu."
Dương Văn Châu không tin, "Không thể nào vô dụng, đại sư không lừa tôi đâu."
Lâm Khê cười nhạo, "Nếu ông ta thực sự có bản lĩnh, đổi vận cho mấy người giàu có là được rồi, cần gì phải làm đại sư?"
Lá bùa đổi vận thật sự cần viết sinh thần bát tự lên, sau đó dùng m.á.u của người nhận vận khí, tức là m.á.u của Dương Thiên Phàm, để chế tạo ra lá bùa.
Sau đó, lá bùa sẽ được đặt trong nhà của người bị đổi vận, sau ba ngày vận khí sẽ bị thay đổi.
Trong ba ngày đó, hai người không thể rời xa nhau quá lâu, phải ở cùng một chỗ.
Dương Văn Châu muốn đổi vận khí của ông nội, vì vậy ông ta mới tha thiết cầu xin ông nội giữ Dương Thiên Phàm lại, nhưng lá bùa này cấp quá thấp.
Lâm Khê phất tay, ném ra một lá bùa lửa, "Để ông thấy lá bùa thật sự là như thế nào."
Lá bùa vàng bay tới mặt Dương Văn Châu, ngay lập tức bùng lên ngọn lửa, ngọn lửa lan từ cằm xuống cổ, thiêu cháy các mảnh vỡ dưới đất.
Ầm!!!
Dương Văn Châu bị ngọn lửa dữ dội bao vây, ông ta gào thét, "A a a! Cô cất đi! Cô mau cất nó đi!"
Lá bùa vàng chỉ trong một giây đã bị thiêu rụi, Dương Văn Châu thở hồng hộc, "Suýt chút nữa tôi sợ c.h.ế.t rồi..."
Khoảnh khắc vừa rồi, ông ta trơ mắt nhìn ngọn lửa cháy trên người mình, sợ đến mức như muốn c.h.ế.t đứng tại chỗ.
Cô gái này thật đáng sợ.
Phó Kiến Hoa và Trương Văn Tú đeo kính lão.
“Ồ! Khê Khê của chúng ta thật lợi hại.”
Dùng ngôn ngữ của người trẻ, Khê Khê đúng là "yyds"! (*yyds: ngôn ngữ mạng, có nghĩa là "vĩnh viễn là thần".)
Phó Kinh Nghiêu khẽ nhếch môi cười, anh thầm nghĩ: "Vợ mình thật giỏi."
Quý Hành cực kỳ muốn vỗ tay, cậu ta thốt lên trong lòng: "Chị đại thật ngầu!"
Trực giác mách bảo cậu ta, mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đây, chắc chắn còn điều gì to lớn hơn sắp xảy ra.
Vú Ngô cười mãn nguyện, bà ấy thầm nghĩ: "Mợ chủ thật tốt, lần này không phải dọn dẹp mảnh vỡ."
Lâm Khê khoanh tay, giọng điệu đanh thép: “Dùng bùa chú hại người, án khởi điểm ba năm, biết mà vẫn phạm tội sẽ bị tăng nặng, ít nhất là mười năm. Hại người thân thì mức phạt tăng thêm một bậc, trực tiếp tử hình.”
“Xét xử xong, tôi sẽ tự tay tiễn ông xuống gặp Diêm La Vương, đày xuống tầng thứ mười tám của địa ngục!”
Cô đứng đó, khí thế ngút trời, như một đại phản diện trong phim, lạnh lùng, bí ẩn mà mạnh mẽ.
Dương Văn Châu chưa bao giờ gặp người như vậy, ông ta sợ đến mức c.h.ế.t lặng, ông ta lắp bắp: “Không... cô không thể... tôi không muốn xuống địa ngục...”
Ông ta nói không mạch lạc: “Phó Uyển Như mới là kẻ chủ mưu, bà ta mới là đầu sỏ! Cô hãy bắt bà ta đi!”
Phó Uyển Như không thể tin được, bà ta gào lên: “Anh Văn Châu, anh đang nói gì thế?”
Trong đầu Dương Văn Châu toàn là hình ảnh địa ngục, Diêm La Vương, và án tử hình...
Con nhóc này thật quái dị, vừa có sức mạnh kỳ lạ, vừa có khả năng phóng hỏa. Chẳng trách nhà họ Phó đều nghe theo cô ta.
Chắc chắn cô ta là yêu quái lâu năm từ trong núi sâu, dùng tà thuật để kiểm soát toàn bộ nhà họ Phó.
Hoặc cô ta là lệ quỷ từ địa ngục bò lên, ăn tim người để tăng cường công lực, đặc biệt thích những trái tim đen tối đầy ác ý.
Dương Văn Châu điên cuồng giãy giụa, giọng ông ta run rẩy: “Không, cô đừng lại gần, đừng ăn tim tôi, tim của Phó Uyển Như còn đen hơn, cô hãy ăn tim bà ta, ăn bà ta đi...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-168.html.]
Quý Hành sững sờ, cậu ta nghĩ thầm: "Ông chú này đang tưởng tượng cái gì thế, chị đại biến thành quái vật ăn thịt người sao?"
Nhưng mà, tại sao chị đại lại dọa ông ta nhỉ?
Ừm, chị đại chắc chắn có lý do riêng.
Quý Hành tiếp tục hóng chuyện.
Phó Uyển Như ngây ngẩn nhìn người đàn ông bên cạnh, bà ta thốt lên: “Anh Văn Châu, sao anh có thể nói như vậy?”
“Đại sư là do anh tìm, tượng Phật cũng là do anh mua, tôi chỉ cung cấp ngày sinh tháng đẻ của anh trai.”
Dương Văn Châu hoảng hốt, ông ta hét lên: “Phó Uyển Như, bà câm miệng!”
Ông ta gầm lớn: “Người muốn hại Phó Kiến Hoa là bà! Năm xưa chính bà đ.â.m ông ấy một dao, muốn xuống địa ngục thì bà hãy đi!”
Phó Uyển Như hét lên thảm thiết: “Aaaa! Ông dám hét vào mặt tôi! Ông thật sự hét vào mặt tôi!”
Người đàn ông bà ta yêu suốt hơn hai mươi năm, trong giờ phút nguy cấp lại đổ hết tội lỗi lên đầu bà ta, thậm chí bảo bà ta xuống địa ngục.
Phó Uyển Như bật khóc, lần này bà ta khóc thật, trông xấu hơn nhiều so với những lần khóc giả tạo, nước mắt nước mũi tuôn trào khắp nơi.
Bà ta gào thét điên cuồng: “Tôi làm tất cả là vì ai? Chẳng phải là vì cái nhà này sao? Vì Thiên Phàm sao?”
“Thiên Phàm, ba con hét vào mặt mẹ, ông ấy không cần chúng ta nữa.”
Ánh mắt Dương Thiên Phàm lóe lên một tia hận ý, anh ta nhẹ nhàng ôm lấy bà ta, “Mẹ, đừng khóc, sao ba có thể không cần mẹ được?”
Anh ta nặng nề vỗ vai Dương Văn Châu: “Ba!”
Tiếng gọi "ba" này như đánh thức Dương Văn Châu, ông ta cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Uyển Như, lúc nãy anh bị con nhóc kia dụ vào bẫy, cô ta đang chia rẽ gia đình chúng ta, đừng mắc lừa.”
Ông ta vừa dỗ dành, Phó Uyển Như đã tin ngay, bà ta nức nở: “Anh Văn Châu, anh yêu em nhất, đúng không?”
“Uyển Như, cả đời này người anh yêu nhất là em, kiếp sau người anh yêu nhất vẫn là em, là em là em, chính là em.”
“Anh Văn Châu...”
“Uyển Như, vợ của anh...”
Hai người giống như đôi vợ chồng bị chia cách bởi kẻ xấu, ánh mắt tràn đầy tình cảm, ra sức nắm lấy tay nhau.
Kỳ Văn Dã mặt không biểu cảm tách hai người ra, anh ta lạnh giọng nói: “Đứng yên mà nghe!”
Già rồi còn yêu với đương, có biết xấu hổ không?
Đợi phu nhân hỏi xong, một người thì bị ném sang châu Phi đào mỏ, một người bị đẩy sang Siberia trồng khoai tây, cách nhau nửa vòng Trái Đất, vĩnh viễn không gặp lại được nhau.
“Buông tôi ra.” Phó Uyển Như đưa tay ra dài ngoằng, “Anh Văn Châu...”
Dương Văn Châu an ủi: “Uyển Như, đừng sợ.”
Hai người diễn một màn chia ly sinh tử, Lâm Khê bĩu môi.
Yêu như vậy mà vẫn yêu, hôm nay cô gặp phải một cặp thật sự não tình, đáng tiếc là không mang theo trà thảo mộc của bác gái Hà.
Lâm Khê tặc lưỡi: “Miệng thì nói yêu, trong lòng lại muốn g.i.ế.c nhau, không chỉ g.i.ế.c đối phương mà còn g.i.ế.c cả con.”
Mặt Dương Văn Châu cứng lại, tim ông ta thắt lại ngay tức khắc.
Đây là bí mật lớn nhất của ông ta, con nhóc kia biết, cô ta lại biết rồi!
Không! Những người năm đó đều đã chết, đứa trẻ đó cũng đã chết, cô ta không thể nào biết được!
Không thể nào, không thể nào!
Phó Uyển Như run rẩy hỏi: “Con... con nào?”
Dương Văn Châu gượng cười, “Uyển Như, đừng nghe con nhóc kia nói bậy, cô ta rất tà môn.”
Dương Thiên Phàm ôm chặt Phó Uyển Như, “Mẹ, con đang ở đây, nào có đứa con nào khác?”
Phó Uyển Như gật đầu, cảm thấy có lý.
Con nhóc này độc ác lắm, không chỉ chia rẽ tình cảm giữa bà ta và anh Văn Châu, còn muốn hại con trai bà ta.
Phó Uyển Như hít mũi, “Anh trai, Thiên Phàm là con duy nhất của em, cũng là cháu ngoại của anh, chuyện tượng Phật là lỗi của em, anh tha cho đứa trẻ vô tội này đi.”