Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 169
Cập nhật lúc: 2025-04-13 07:54:40
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phó Kiến Hoa nhìn bà ta, rồi lại nhìn sang Dương Thiên Phàm, ông cụ bắt đầu nhận ra điều gì đó không ổn.
Phó Uyển Như mê muội trong tình yêu, cực kỳ hồ đồ, Dương Văn Châu nói gì bà ta cũng tin theo.
Phó Kiến Hoa trầm mặt xuống, ông cụ hỏi: “Phó Uyển Như, Thiên Phàm thật sự là con trai của cô?”
“Phải.” Phó Uyển Như không chút do dự gật đầu, “Thiên Phàm là đứa con em mang thai bảy tháng sinh ra, lúc mới sinh nó bé xíu, bây giờ mới lớn được như thế này.”
“Thiên Phàm và Văn Châu giống nhau như đúc, hai ba con trông như từ một khuôn đúc ra, chính mắt em nhìn thấy nó lớn lên.”
Dương Văn Châu gật đầu phụ họa, “Đúng, không sai, con nhóc kia chỉ nói lung tung. Anh phải tỉnh táo, sao có thể giữ loại người này bên cạnh?”
Phó Kiến Hoa lạnh lùng đáp: “Ông không có tư cách đánh giá cháu dâu của tôi. Lo mà giữ cái miệng của ông!”
Dương Văn Châu siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm.
Kỳ Văn Dã túm lấy cổ áo ông ta, như cầm một con gà con mà lắc nhẹ: “Dám có suy nghĩ bậy bạ sao?”
Dương Văn Châu bùng lên một cơn giận, nhưng ngay lập tức lửa giận biến mất, ông ta yếu ớt đáp: “Anh, em chỉ đùa thôi.”
Phó Kiến Hoa nhìn chằm chằm ông ta, “Năm đó chính cái miệng của ông lừa Phó Uyển Như đi, tôi không phải là loại người ngu ngốc như nó, ông không lừa được tôi. Chắc chắn thân phận của Dương Thiên Phàm có vấn đề.”
Mặt Dương Văn Châu co giật, ông ta khẽ đáp: “Không có vấn đề gì cả.”
Dương Thiên Phàm ho nhẹ vài tiếng, đưa tay ôm lấy Phó Uyển Như, “Mẹ... mẹ... đừng tin lời người nhà họ Phó.”
Phó Uyển Như nhìn kỹ hai bố con ông ta, trong đầu bà ta bắt đầu hiện ra những ký ức rời rạc suốt bao năm qua.
Ngày trước, khi Dương Văn Châu theo đuổi bà ta, ông ta đã thề thốt rằng cả đời này chỉ yêu mình bà ta, mãi mãi không bao giờ phản bội.
Bà ta tin vào chồng mình, cũng tin vào con trai mình.
Phó Uyển Như ôm lấy Dương Thiên Phàm, “Thiên Phàm, con là con trai của mẹ, mãi mãi là vậy.”
“Mẹ, mẹ mãi mãi là mẹ của con.” Dương Thiên Phàm khẽ nhếch môi cười.
Dù gì thì trong người Phó Uyển Như cũng mang dòng m.á.u nhà họ Phó, có mối liên hệ này, Phó Kiến Hoa sẽ không bỏ mặc họ.
Anh ta không muốn chết, anh ta cần khí vận của nhà họ Phó để tiếp tục sống, chỉ cần một chút khí vận thôi, Phó Kiến Hoa chắc chắn sẽ cho.
Phó Uyển Như nhẹ nhàng vỗ lưng anh ta, “Thiên Phàm, con của mẹ...”
Quý Hành dần không hiểu nổi tình tiết câu chuyện, từ một vở kịch tình cảm lại chuyển sang màn đạo đức và pháp lý, câu hỏi rằng liệu đứa con này có phải là con ruột hay không.
Cậu ta không nghĩ ra, chỉ đành chờ chị đại tiết lộ sự thật.
Lâm Khê từng chữ từng câu nói: “Bà sẽ thất vọng thôi, Dương Thiên Phàm không phải con trai của bà.”
“Phó Uyển Như, chính Dương Văn Châu đã tự tay vứt bỏ con trai ruột của bà, rồi đưa Dương Thiên Phàm đến bên cạnh bà, lừa dối bà suốt hai mươi năm trời.”
Dương Văn Châu hít thở khó khăn, cứng người tại chỗ.
Làm sao con bé này biết được?
Bí mật này đã giấu kín suốt hai mươi năm, ngoài ông ta và Dương Thiên Phàm, đáng lẽ không ai biết.
Bình tĩnh, bình tĩnh, không thể thừa nhận được, con bé này đang nói nhảm, nó không có chứng cứ.
Phó Uyển Như xưa nay đầu óc không ra gì, lừa qua loa hai câu là xong.
Dương Văn Châu giơ tay ra, "Uyển Như, em tin anh, đừng tin lời con bé ma quái đó..."
Kỳ Văn Dã kéo mạnh, "Phu nhân đang nói, tất cả câm miệng, chưa đến lượt ông lên tiếng."
Dương Văn Châu lườm anh ta, "Khốn kiếp, mày!"
"Ý kiến gì?" Kỳ Văn Dã giơ tay, khoe cánh tay rắn chắc với cơ bắp phát triển.
Hình xăm lớn lướt qua trước mắt, Dương Văn Châu lập tức cụp xuống, lén lút ra hiệu cho con trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-169.html.]
Dương Thiên Phàm bước lên một bước, mở miệng gọi mẹ, "Mẹ ơi..."
Kỳ Văn Dã thả Phó Uyển Như ra, kéo Dương Văn Châu đi đến trước mặt Dương Thiên Phàm, "Phu nhân đang nói, cậu cũng câm miệng luôn!"
Anh ta cao lớn, toàn thân tỏa ra khí thế của dân xã hội đen, so với anh ta, Dương Thiên Phàm trông như một cậu học sinh tiểu học.
Dương Thiên Phàm nhìn qua tên to lớn trước mặt, cuối cùng ngoan ngoãn ngậm miệng, cú đ.ấ.m này có thể nổ tung đầu anh ta.
Phó Uyển Như không biết chuyện gì vừa xảy ra, bà ta vẫn chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình.
Thiên Phàm không phải con của bà ta, chuyện này sao có thể?
Thiên Phàm là đứa con bà ta mang nặng đẻ đau suốt bảy tháng, đứa con bà ta đã tự tay nuôi lớn, Thiên Phàm nhất định là con của bà ta!
Phó Uyển Như mở to mắt, "Cô nói dối, cô đang lừa tôi! Nếu Thiên Phàm không phải con tôi, vậy là con của ai?"
Lâm Khê nhếch môi, "Năm đó ngoài bà mang thai, còn ai nữa? Nghĩ kỹ đi, đồ đàn bà ngu ngốc."
Ánh mắt cô trong veo như nước, tựa như có thể nhìn thấu mọi bí mật của thế gian.
Trong đầu Phó Uyển Như lóe lên hình bóng một người, "Không thể nào! Người đàn bà đó đã c.h.ế.t từ lâu rồi, bà ta c.h.ế.t rồi!"
Khi đó, bà ta vừa vào đại học, quen biết đàn anh hơn một khóa là Dương Văn Châu.
Dương Văn Châu vừa đẹp trai vừa tốt bụng, chu đáo từng ly từng tí, giúp bà ta xếp hàng lấy cơm, ngày mưa thì mang ô, đến kỳ kinh nguyệt còn nấu nước đường đỏ, dẫn bà ta đi ăn sữa đậu nành với quẩy...
Phó Uyển Như và anh trai hơn tuổi nhau nhiều, hai người không có tiếng nói chung, hàng tháng ông chỉ gửi cho bà ta một khoản tiền tiêu vặt, chẳng bao giờ hỏi han gì.
Nhưng Dương Văn Châu thì khác, ở bên ông ta, bà ta cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, chẳng bao lâu sau bà ta đã yêu Dương Văn Châu.
Vì chuyện này, bà ta đã cãi nhau một trận lớn với anh trai.
"Phó Uyển Như, mau chia tay đi, Dương Văn Châu đã có vợ chưa cưới, loại đàn ông không đứng đắn như vậy em còn muốn làm gì? Em không sợ bị bệnh à?"
"Anh, anh thì biết cái gì? Anh chỉ biết lạnh lùng đưa tiền thôi! Văn Châu sẽ mua quẩy, mua sữa đậu nành, nấu nước đường đỏ cho em, anh ấy mang lại cho em sự ấm áp của gia đình."
Phó Uyển Như không quan tâm Dương Văn Châu đã có vợ chưa cưới, người phụ nữ nông thôn đó vừa xấu vừa đen, tên lại quê mùa, không xứng với Văn Châu.
Dương Văn Châu hứa với bà ta, "Cuộc hôn nhân đó là gia đình sắp đặt, anh không thích Diêu Xuân Hoa, cả đời này anh chỉ yêu mình em."
Phó Uyển Như cảm động vô cùng, "Anh Văn Châu, chúng ta bỏ trốn đi, Phó Kiến Hoa không phải anh ruột em, anh ta không quản được em."
Hai người họ chạy đến vùng nông thôn, sống một thời gian ngọt ngào bên nhau, chẳng bao lâu sau bà ấy có thai.
Diêu Xuân Hoa kết hôn với một ông già, bà ta cũng mang thai, nhưng cuối cùng khó sinh mà chết, một xác hai mạng.
Đúng vậy, Diêu Xuân Hoa đã chết!
Phó Uyển Như cắn chặt môi, "Anh Văn Châu, người đàn bà đó c.h.ế.t rồi đúng không?"
Dương Văn Châu không dám nói gì, chỉ gật đầu.
Phó Uyển Như thì thào: "Đúng vậy, bà ta đã chết... Thiên Phàm, con là con của mẹ đúng không?"
Dương Thiên Phàm miễn cưỡng mỉm cười, "Mẹ."
Nghe thấy tiếng gọi mẹ quen thuộc, Phó Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, "Thiên Phàm là con của mẹ, mẹ không thể nào nhận nhầm con mình."
Phó Kiến Hoa cảm thấy có gì đó không đúng, "Làm xét nghiệm ADN đi, tôi sẽ gọi bác sĩ ngay bây giờ."
"Không! Không được làm xét nghiệm ADN!" Dương Văn Châu buột miệng thốt lên.
Nếu làm xét nghiệm, bí mật sẽ bị bại lộ hết.
Phó Kiến Hoa nhìn cô em gái vô dụng, "Dương Văn Châu sao lại hoảng hốt như thế, cô còn không nhìn rõ sự thật sao?"
Ông cụ đập mạnh xuống bàn, "Phó Uyển Như, cô thật là ngu ngốc đến mức khó tin, nuôi con của người khác suốt hai mươi năm! Con của cô đâu rồi? !"
"Con của em, con của em..." Phó Uyển Như nhớ lại ngày sinh nở, càng nghĩ càng thấy không đúng.