Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 170

Cập nhật lúc: 2025-04-13 07:54:42
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đó bà ta mang thai bảy tháng, bụng đã lớn, nằm ở nhà dưỡng thai.

Dương Văn Châu ngày nào cũng đi sớm về khuya, Phó Uyển Như càng ngày càng bất an, "Anh Văn Châu, anh ở lại với em được không?"

"Uyển Như, anh trai đã cho chúng ta một khoản tiền, nhưng không thể ngồi không mà ăn hết, anh phải khởi nghiệp, phải xã giao, em ngoan ngoãn dưỡng thai đi, sinh con ra."

Dương Văn Châu ra khỏi nhà, Phó Uyển Như lén lút đi theo.

Trên mạng nói rằng đàn ông mười phần thì chín phần đi tìm gái, nhất là trong thời gian vợ mang thai.

Bà ta lo rằng anh Văn Châu cũng như vậy.

Phó Uyển Như nấp sau góc tường, anh Văn Châu lại đi gặp Diêu Xuân Hoa.

Bà ta thấy hai người họ đứng cạnh nhau, trong lòng bùng lên cơn giận dữ, lao ra túm lấy tóc của Diêu Xuân Hoa, tát liên tiếp.

"Đồ khốn nạn, không được cướp anh Văn Châu của tao, đồ khốn! Đồ khốn kiếp!"

Lúc này, bà ta động thai, vỡ nước ối.

Sau khi tỉnh lại, Dương Văn Châu ôm một đứa bé trai đặt bên cạnh bà ta, "Uyển Như, đây là con trai của chúng ta."

Bà ta hỏi: "Diêu Xuân Hoa đâu?"

Dương Văn Châu lạnh lùng đáp: "Chết rồi."

"Con của bà ta đâu?"

"Một xác hai mạng, cũng c.h.ế.t rồi."

Phó Uyển Như ôm đứa bé cười.

Chết rồi thì tốt! Diêu Xuân Hoa đã chết, không còn ai giành giật anh Văn Châu nữa.

Khoan đã, bà ta sinh con, Diêu Xuân Hoa cũng sinh con, nếu như...

Phó Uyển Như không dám tin vào suy đoán của mình, bà ta nhìn chằm chằm Dương Văn Châu, "Em và Diêu Xuân Hoa sinh con cùng một ngày, Thiên Phàm rốt cuộc là con của ai?"

Dương Văn Châu cúi đầu im lặng.

Hỏng rồi, bí mật này không thể giấu được nữa!

Nhìn thấy biểu cảm của ông ta, Phó Uyển Như sụp đổ, "Anh Văn Châu, anh nói mau, anh nói đi!"

"Thiên Phàm là con của anh, không phải con của con đàn bà khốn nạn đó!"

"Con khốn không biết xấu hổ đó c.h.ế.t lâu rồi! Đưa con của bà ta xuống địa ngục theo rồi!"

Dương Văn Châu nhắm mắt, không nói thêm lời nào.

Dương Thiên Phàm không chịu nổi nữa, "Miệng bà cứ một câu con khốn hai câu con khốn, bà mới là đồ khốn! Bà đã hại c.h.ế.t mẹ tôi, phá hoại gia đình tôi, bà mới là đồ khốn!"

"Thiên Phàm, con...!"

Phó Uyển Như từ từ quay đầu lại, nhìn đứa con trai mà bà ta đã nuôi suốt hai mươi năm, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoàng.

Thiên Phàm là con của Diêu Xuân Hoa và Dương Văn Châu!

Bà ta sững sờ trong suốt hai mươi giây, "Con là con của Diêu Xuân Hoa, còn con của tôi đâu?"

Phó Uyển Như lăn lộn, bò đến trước mặt Dương Văn Châu, túm lấy vai ông ta lắc mạnh, "Dương Văn Châu! Con của tôi đâu?!"

Dương Văn Châu vẫn cúi đầu.

"Anh nói đi! Anh mau nói!" Phó Uyển Như tức giận vô cùng, túm tóc ông ta vừa đánh vừa đá, "Con của tôi đâu?!"

Dương Văn Châu bị đánh đến mụ mị, nhẫn nhịn suốt hai mươi năm ông ta không muốn nhịn nữa.

Bí mật lớn nhất đã bị phát hiện, còn nhịn làm gì nữa.

Ông ta đẩy người đàn bà điên ra khỏi người, "Đồ ngu, con của cô c.h.ế.t từ lâu rồi!"

Phó Uyển Như lại túm lấy tóc ông ta, tát ông ta một cái thật mạnh, "Không thể nào! Không thể nào! Trả con cho tôi!"

Dương Văn Châu giận đến nổ đom đóm mắt, suốt bao nhiêu năm ông ta đã chịu đựng đủ sự ngu ngốc của Phó Uyển Như.

Gặp chuyện nhỏ nhặt cũng khóc đến mấy ngày, tâm trạng thay đổi thất thường, thậm chí đôi khi còn đánh ông ta.

Dương Văn Châu biết Phó Kiến Hoa âm thầm giúp đỡ công ty của ông ta, nhìn vào thể diện của nhà họ Phó, ông ta đã nén nhịn hết lần này đến lần khác, nếu không ông ta đã đá phăng người đàn bà này từ lâu.

May mắn là Thiên Phàm không phải con của Phó Uyển Như, không thừa hưởng sự ngu ngốc của bà ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-170.html.]

Bây giờ, mọi bí mật đều đã phơi bày, ông ta chẳng buồn giả vờ làm người đàn ông tốt nữa.

Dương Văn Châu hét lên, "Hôm đó cô lén theo dõi tôi, không nói rõ trắng đen đã đánh Xuân Hoa, không chỉ khiến cô ấy sinh non, mà còn hại cả bản thân cô."

Phó Uyển Như nghe thấy hai chữ "Xuân Hoa", hoàn toàn suy sụp, "Xuân Hoa! Xuân Hoa! Anh đã nói là không thích người đàn bà xấu xí đó, vậy mà anh lại lén lút với cô ta, sinh ra một đứa con!"

Bà ta nghiến răng hỏi: "Rốt cuộc anh đã lên giường với Diêu Xuân Hoa bao nhiêu lần?"

"Liên quan gì đến cô!" Dương Văn Châu gầm lên: "Tôi cũng không thích cô, tôi chịu đựng cảm giác buồn nôn nằm cùng giường với cô, phục vụ cô như trâu như ngựa, tôi khinh!"

Phó Uyển Như gào lên, "Im miệng! Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?"

Chỉ cần nghĩ đến việc bà ta và Diêu Xuân Hoa dùng chung một người đàn ông, bà ta đã muốn nôn mửa vì ghê tởm.

Phó Uyển Như chất vấn: "Người đàn bà đó đen đúa và xấu xí, mặt mày đầy mụn nhọt, sao anh có thể làm được?"

Dương Văn Châu mắt đỏ ngầu, "Đồ ngu ngốc, tình cảm là tình cảm, còn nhu cầu thể xác là chuyện khác. Đàn ông ai cũng như nhau, suy nghĩ bằng nửa thân dưới, tắt đèn rồi thì chẳng có gì khác biệt."

Quý Hành đang vui vẻ hóng chuyện, bỗng nghe thấy câu đó, lập tức bước ra phản bác.

"Tôi chen ngang một chút, Dương Văn Châu bị loại khỏi hàng ngũ đàn ông, ông ta không phải là đàn ông, thậm chí không bằng súc sinh."

"Nói thế lại như xúc phạm súc sinh, ông ta không đại diện cho toàn bộ đàn ông cũng như toàn bộ súc sinh, không được đánh đồng một cách bừa bãi."

"Người tồi tệ chính là người tồi tệ."

Dương Văn Châu trợn mắt nhìn cậu ta, "Ha ha! Ăn uống là bản năng, ham muốn cũng là lẽ thường tình của con người. Có giỏi thì cậu thề đi, cậu chưa từng chạm vào quá hai người phụ nữ."

Quý Hành giơ tay, "Tôi là một trai tân, đến tay phụ nữ còn chưa chạm vào, thề thì thề, ai sợ ai?"

Giọng cậu ta đầy kiêu ngạo và tự tin. Phó Kiến Hoa vỗ vào sau gáy Quý Hành, "Thằng ngốc này, cháu còn tự hào nữa."

Quý Hành cười hì hì, "Ông ngoại, con nói thật mà."

Phó Kiến Hoa thở dài, "Trẻ con tránh sang một bên, đừng chen vào chuyện người lớn."

Quý Hành im lặng đứng sang một bên hóng chuyện tiếp.

Phó Uyển Như và Dương Văn Châu tiếp tục hét vào mặt nhau.

Mỗi câu hò hét, lại thêm một cái tát.

"Con tôi đâu?"

"Chết rồi, c.h.ế.t từ lâu rồi!"

Bốp!!

"Không thể nào! Trả con lại cho tôi!"

"Đồ điên! Đứa trẻ vừa ra đời đã chết, sự ngu ngốc của cô đã g.i.ế.c con cô, cô đáng bị như vậy!"

Bốp bốp bốp!!

Mặt Dương Văn Châu đầy dấu tay, sưng lên như cái đầu lợn. Ông ta hét lên, "Thiên Phàm, mau kéo người đàn bà này ra!"

Dương Thiên Phàm trốn ở góc tường, không dám bước tới.

Dương Văn Châu vùng vẫy, "Thả tôi ra, đồ đại quái vật."

Kỳ Văn Dã mặt không cảm xúc đè chặt ông ta, không biết bao nhiêu cú đ.ấ.m và tát đã rơi xuống mặt ông ta, khiến nó bầm tím hết chỗ này đến chỗ khác.

Phó Uyển Như đánh đến mệt, ngồi phịch xuống đất khóc, "Hóa ra, con tôi là một đứa trẻ c.h.ế.t non..."

Bà ta hồi tưởng lại sự việc vừa rồi, bò đến bên chân Lâm Khê, "Cô nói cho tôi nghe đi, làm ơn nói cho tôi biết, đứa trẻ còn sống không?"

Lâm Khê liếc bà ta một cái, "Khi sinh ra thì còn sống, nhưng Dương Văn Châu đã bỏ rơi nó."

Phó Uyển Như bị kích động dữ dội, "Khi sinh ra còn sống, con tôi không phải thai c.h.ế.t non."

"Dương Văn Châu!!"

Bà ta lại bò về phía Dương Văn Châu, bóp chặt cổ ông ta, "Chính anh đã g.i.ế.c con tôi!"

Dương Văn Châu há miệng thở hổn hển, "Đứa trẻ sinh non bị nhiều bệnh, không thể sống nổi, sớm muộn gì cũng c.h.ế.t thôi, tôi làm vậy là vì tốt cho cô."

Diêu Xuân Hoa mang thai đứa con của ông ta chỉ là một tai nạn.

Cha mẹ của Dương Văn Châu mất sớm, ông bà nội của ông ta cũng đã già, cha của Diêu Xuân Hoa thấy ông ta đáng thương nên giúp đỡ ông ta đi học.

Ông ta thi đậu đại học, học phí năm đầu tiên là do cha của Diêu Xuân Hoa chu cấp.

Vì món ân tình đó, hai gia đình đã sớm hứa hôn cho hai người.

Loading...