Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-04-13 09:35:40
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Tại sao là em phải trả?!"

Quý Hành nhìn quanh, bắt ông bà ngoại trả thì không hay lắm, còn người anh kia... Thôi bỏ đi, cậu ta không dám.

Dù sao chỉ một ngàn, coi như tiền xem kịch vậy.

Quý Hành chuyển ngay một ngàn, "Chị đại, lần sau có việc như này nhớ gọi em, em sẽ trả tiền xem kịch."

"Cuối kỳ, đã học thuộc sách chưa?" Phó Kinh Nghiêu lạnh lùng lên tiếng, "Cách xưng hô lại quên rồi, học phép tắc không đạt yêu cầu, cậu cần học lại."

Quý Hành run lẩy bẩy, vội vàng hét lên ba lần, "Chị dâu, chị dâu, chị dâu!"

Ý chí sinh tồn cực mạnh, cậu ta nhanh chóng lủi vào góc, "Chị dâu, em không đi đâu, em phải ôn thi."

Trương Văn Tú mỉm cười hài lòng.

Ồ ồ, có người ghen rồi, ghen với cả em họ nữa.

Quản gia Lưu ngẩn ngơ ghép cặp đôi trong ba giây, rồi gọi năm người giúp việc, một người lau sàn, một người lau bàn, một người rót trà, một người dọn bàn, một người đổ rác.

Phòng khách nhanh chóng trở về trạng thái ban đầu, trước mặt Lâm Khê lại có rất nhiều đồ ăn vặt. Vừa ăn hạt dưa no nê, cô dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.

Phó Kinh Nghiêu ngồi sát bên, Quý Hành vẫn ngồi ở góc bóc cam, ăn nhiều hạt dưa quá nóng trong người, ăn vài múi quýt cho đỡ ngấy.

Một lát sau, Quý Hành ăn hết hai quả quýt, rút điện thoại ra nhắn tin.

Bố mẹ và chị gái vẫn chưa đến, ông bà ngoại đợi họ mở tiệc.

Tin nhắn vừa gửi đi, ngoài cửa đã có ba người bước vào, Quý Minh Sơn, Phó Tâm Nhã và Quý Tranh.

Phó Kiến Hoa đứng dậy, "Mọi người đến rồi, ngồi đi."

Quý Minh Sơn khoác tay Phó Tâm Nhã bước tới, "Ba, chúc mừng sinh nhật, chúc ba phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn."

Quý Tranh đưa quà, "Ông ngoại, chúc ông sinh nhật vui vẻ."

Phó Kiến Hoa cuối cùng cũng cười, "Tốt, tốt, ngồi xuống, ngồi xuống, sắp ăn cơm rồi."

Quý Hành vươn cổ, "Ông ngoại, bây giờ vẫn còn sớm, hay mở quà trước đi?"

Quý Minh Sơn vỗ vào sau đầu cậu ta, "Đừng nghĩ linh tinh, ngồi yên đi, lớn như vậy mà đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, cả ngày cậu ngoài ăn còn làm được gì?"

Quý Hành bĩu môi, lại lại lại bị chê rồi.

Cậu ta cười tươi, "Con còn biết ngủ, biết đi vệ sinh, trời mưa còn biết che ô ~"

Một câu nói thành công khiến mọi người trong phòng bật cười, Phó Kiến Hoa cười sảng khoái, mọi bực bội vừa rồi tan biến.

"Quý Hành, tính cách của cháu, không biết giống ai?"

Quý Hành buột miệng, "Giống ông ngoại."

"Ta không giống như cháu..." Phó Kiến Hoa suy nghĩ vài giây, "Theo cách nói của bọn trẻ các cháu, cháu là một tên đại ngốc."

Quý Hành không phục hừ một tiếng, "Cháu là người vui vẻ, chứ không phải ngốc, ông ngoại phải học điều tốt chứ."

Phó Kiến Hoa trợn mắt nhìn cậu ta, "Bây giờ gan càng ngày càng lớn, còn dám dạy dỗ ta?"

"Quý Hành không dám." Quý Hành nhảy khỏi sofa chạy vào phòng ăn, "Cháu ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, mọi người nhanh vào ăn đi."

Phó Tâm Nhã trách mắng, "Thằng nhóc này cả ngày cứ ồn ào, học sinh tiểu học còn chín chắn hơn nó."

Phó Kiến Hoa nhìn bóng lưng Quý Hành, "Hai đứa bảo vệ nó quá tốt, Quý Hành đơn thuần, hy vọng sau này nó không phải nếm khổ vì tình yêu."

"Con cháu tự có phúc của con cháu, chuyện của lũ trẻ để chúng tự lo." Trương Văn Tú đứng dậy, "Ăn cơm thôi, trước tiên cứ ăn đã."

Mọi người đi vào phòng ăn, Quý Hành múc cho mỗi người một bát canh gà, "Canh gà v.ú Ngô nấu ngon tuyệt, lâu lắm rồi cháu mới được ăn, mọi người mau uống đi, để nguội sẽ không ngon."

Quý Minh Sơn gật đầu hài lòng, "Cuối cùng cũng biết phép tắc."

Quý Hành múc một thìa canh đưa vào miệng ba, "Nói ít ăn nhiều vào."

"Khụ khụ khụ..." Quý Minh Sơn ho sặc sụa, "Quý Hành, con muốn làm ba bỏng c.h.ế.t à?"

Quý Hành: "Xin lỗi, để con thổi cho nguội."

"Không cần, ba không muốn ăn nước bọt của con, tránh xa ra." Quý Minh Sơn ôm bát đũa, đổi sang chỗ ngồi khác, khinh khỉnh liếc nhìn thằng con ngốc nghếch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-172.html.]

Phó Kiến Hoa lắc đầu thở dài.

Quý Hành như thế này, không biết nhà ai sẽ chấp nhận cậu ta? Chắc lại phải độc thân cả đời?

Thôi, kệ đi.

Phó Kiến Hoa giơ ly rượu vang trong tay, "Nào, mọi người nâng ly nào."

Mọi người cùng nâng ly, "Ba / Ông nội / Ông ngoại, chúc mừng sinh nhật."

Ăn xong cơm, cắt xong bánh kem, người lớn ngồi cùng nhau trò chuyện. Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu ngồi cùng nhau, còn Quý Hành ngồi lặng lẽ một mình bóc quýt.

Sau bữa cơm, ăn thêm chút trái cây cho vui.

Quýt này càng ăn càng thích, không trách được nhà ông ngoại thường chuẩn bị sẵn. Đợi lát nữa gói một ít mang về.

Quý Minh Sơn liếc nhìn cậu ta một cái, rồi thu hồi ánh mắt, thằng nhóc này càng nhìn càng khiến ông ấy bực mình.

Trương Văn Tú mở lời: “Đừng lo, Tiểu Hành sẽ tìm được hạnh phúc của mình thôi. Kinh Nghiêu trước đây lạnh lùng là vậy, các con xem nó bây giờ, hận không thể thông báo cho cả thế giới biết rằng nó đã kết hôn rồi, Khê Khê là vợ của nó mà.”

Phó Tâm Nhã cảm thán: “Kinh Nghiêu thế này rất giống với anh trai. Chỉ tiếc là anh trai và chị dâu mất sớm quá, không thể nhìn thấy cảnh này.”

Trương Văn Tú nhìn ra ngoài cửa sổ: “Anh của con quả thực đã yêu mẹ của Kinh Nghiêu đến c.h.ế.t đi sống lại…”

Con dâu bà cụ sau khi sinh Phó Kinh Nghiêu không lâu thì qua đời vì bệnh tật. Con trai bà đau lòng suốt nửa năm, rồi cũng đi theo bà ấy.

Mọi người đều nói con trai bà cụ không nỡ để vợ mình cô đơn dưới âm phủ, nên đi xuống để bầu bạn với bà ấy.

Tình yêu của hai người là một câu chuyện đẹp, chỉ tiếc Phó Kinh Nghiêu còn quá nhỏ đã mất cha mẹ.

Anh từ nhỏ đã rất xuất sắc, nhưng không bao giờ để lộ cảm xúc thật, lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Trương Văn Tú lo rằng cháu trai sẽ gặp vấn đề về tâm lý, không ngờ trời lại ban cho bà một cô cháu dâu, người đã thay đổi anh.

Khê Khê là phúc tinh của nhà họ Phó.

Phó Kiến Hoa vỗ nhẹ vào lưng bà cụ: “Chúng ta đã nói là không can thiệp vào chuyện của tụi nhỏ nữa, sau này đừng nhắc lại nữa. Hai ngày nữa chúng ta đi du lịch, mọi chi phí do Kinh Nghiêu lo, quà sinh nhật năm nay của nó còn chưa gửi cho chúng ta mà.”

Trương Văn Tú khẽ gõ lên trán ông: “Khê Khê tặng chúng ta hai món quà rồi, vậy cũng coi như Kinh Nghiêu đã tặng. Ông còn mặt mũi bảo nó trả tiền nữa à? Ông làm ông nội mà lại đi lừa cháu trai thế này.”

Phó Kiến Hoa không thèm quan tâm: “Không sao, Kinh Nghiêu nhiều tiền mà.”

Quý Tranh nói: “Ông ngoại, để cháu trả chi phí chuyến du lịch lần này cho.”

Phó Kiến Hoa khoát tay: “Không cần đâu, Kinh Nghiêu không thiếu tiền, nó rất giàu.”

Quý Tranh mỉm cười: “Cháu trai và cháu gái đều như nhau, không thể cứ để anh Kinh Nghiêu trả mãi được. Anh ấy mới kết hôn, cần nhiều tiền hơn.”

“Cháu vừa tiếp quản nhà họ Quý, để cháu trả lần này đi.”

Quý Minh Sơn và Phó Tâm Nhã đồng ý: “Để Tiểu Tranh trả, giờ con bé là tổng giám đốc tập đoàn Quý Thị rồi.”

Phó Kiến Hoa cười khà khà: “Nếu các con đã nói vậy, ta không khách sáo đâu.”

Từ khi Quý Tranh rời khỏi Hạ Đình, cô ấy đã trở nên tự tin hơn rất nhiều.

Thật tốt, trừ Quý Hành, mọi người đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Bốn người tiếp tục nói chuyện thêm vài câu, rồi Quý Minh Sơn và Phó Tâm Nhã chào tạm biệt: “Ba, mẹ, chúng con về trước.”

Phó Kiến Hoa vẫy tay: “Được, hẹn gặp lại.”

Quý Hành ôm một quả quýt trong tay: “Giờ còn sớm, hay ở lại thêm chút nữa?”

Quý Minh Sơn kéo cậu ta ra ngoài: “Đi nào, đừng làm phiền ông bà ngoại của con nữa.”

“Ơ ơ, đợi đã.” Quý Hành kêu lên, “Quản gia Lưu, gói cho cháu ít quýt mang về nhé.”

Quý Minh Sơn nắm lấy tai cậu ta: “Còn ăn còn lấy nữa, nhà mình thiếu quýt sao?”

“Ba, tai con! Đau quá!”

Tiếng cãi vã ồn ào dần xa, bốn người nhà họ Quý rời đi.

Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu ngồi lại một lúc rồi đứng dậy lên lầu ngủ.

Phó Kiến Hoa, Trương Văn Tú, quản gia Lưu và v.ú Ngô lẳng lặng theo sau, miệng đều nở nụ cười giống nhau.

Loading...