Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-04-13 09:35:42
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Khê vội vàng chạy vào, Phó Kinh Nghiêu chặn trước cửa: “Ông bà, đừng theo nữa, đừng làm Khê Khê sợ.”

Hai người họ tự động bước vào cùng một phòng, Phó Kiến Hoa và Trương Văn Tú lập tức rút lui: “Ngủ thôi, tất cả đi ngủ nào.”

Vú Ngô rón rén hỏi: “Quản gia Lưu, ông chuẩn bị xong chưa?”

Quản gia Lưu giơ tay ra hiệu “OK”: “Để tôi lo, bà yên tâm. Bà còn đang bị thương, đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ canh gác, đảm bảo không một con ruồi nào bay lọt.”

“Tối nay, hê hê hê ~~”

Phòng vẫn trống trải, trên đó là một chiếc giường rộng hai mét, một chiếc chăn, một chiếc gối, quần áo thay và khăn tắm, không có thêm gì cả.

Đây là lần thứ ba, Lâm Khê đã quen rồi.

Ở Đế Cảnh Viên, cô từng ôm Phó Kinh Nghiêu ngủ mấy đêm, chỉ nằm chung một chiếc giường thôi, trong lòng không có chút gợn sóng nào.

Phó Kinh Nghiêu đứng ở cửa: “Khê Khê, em đi tắm trước đi.”

“Được.”

Lâm Khê cầm quần áo ngủ, mười phút sau đã tắm xong. Ở nhà ông bà tắm rửa không quen, có cảm giác như bị ai đó nhìn trộm.

Cô nhìn người đàn ông bên kia: “Em tắm xong rồi, anh đi đi.”

Phó Kinh Nghiêu không nói một lời, bước vào phòng tắm.

Lâm Khê mở chăn, nhảy lên giường.

Hửm? Giường có vẻ đã đổi rồi, mềm mại và đàn hồi, có chút không ổn.

Cô lật tấm ga trải giường lên xem, phía dưới là nước, một chiếc giường nước lớn?

Lâm Khê đá nhẹ vào giường, cả người cô nảy lên ba lần.

Ồ, cũng vui phết nhỉ.

Tại sao quản gia Lưu lại đổi sang cái giường này? Nằm trên giường như thế này có tốt cho sức khỏe không? Ngủ có thoải mái hơn không?

Cô thích giường cứng hơn, ngủ trên nước không có cảm giác an toàn.

Lâm Khê nghĩ mãi mà không hiểu, cô ngây người nhìn trần nhà màu trắng, yên lặng chờ Phó Kinh Nghiêu ra.

Quan sát kỹ hơn, đèn trên trần nhà cũng đã thay, giờ là đèn hoa hồng màu vàng.

Quản gia Lưu quá rảnh rỗi, ông nội tổ chức sinh nhật, mà ông ta còn có tâm trạng bày mấy trò này.

Cửa phòng tắm mở ra, Phó Kinh Nghiêu bước tới gần, vén chăn lên nằm ở phía bên kia.

Vừa nằm xuống, anh cảm thấy có điều gì đó rất không ổn.

Lâm Khê xoay người lại đối diện với anh: “Anh cũng thấy lạ đúng không, cứ đàn hồi như mấy viên kẹo dẻo

QQ hồi bé ấy.”

“Quản gia Lưu chắc là giàu trí tưởng tượng quá, cố ý làm cái giường này để nhắc chúng ta nhớ về tuổi thơ.”

Cô vừa nhúc nhích, cả chiếc giường rung lắc.

Trong mắt Phó Kinh Nghiêu thoáng qua một tia kinh ngạc.

Cái này… Chẳng lẽ là loại giường đó?

Quản gia Lưu chắc chắn trong đầu chứa đầy những thứ linh tinh, mới làm ra chuyện này.

Lâm Khê thấy cậu im lặng, lại nhích lại gần một chút: “Phó Kinh Nghiêu, anh biết cái này là gì không?”

Phó Kinh Nghiêu nhắm mắt lại, kìm nén sự ngạc nhiên trong lòng, cậu cứng đờ nằm trên giường, không dám động đậy.

Lâm Khê chọc vào cằm anh: “Sao anh lại không nói gì với em nữa?”

Phó Kinh Nghiêu nắm lấy ngón tay cô, yết hầu rõ ràng chuyển động một cái, giọng khàn khàn nói: “Khê Khê, nằm yên, ngủ đi.”

“Được rồi, anh cũng không biết mà.” Lâm Khê xoay người tìm tư thế thoải mái: “Tắt đèn, ngủ thôi.”

“Ừ.”

Phó Kinh Nghiêu dừng lại một lát, rồi với tay tắt công tắc.

Ngay lập tức, cả chiếc giường rung lắc dữ dội, ánh đèn mờ ảo chiếu lên hai người.

“Chết tiệt!” Lâm Khê lăn vào vòng tay của Phó Kinh Nghiêu: “Động đất à?!”

Cô định ngồi dậy thì Phó Kinh Nghiêu đã ôm chặt eo cô: “Không phải động đất.”

“Cái quái gì thế này? Quản gia Lưu chơi khăm chúng ta à?”

Lực rung đẩy tới đẩy lui khiến hai người ép sát vào nhau, Lâm Khê như một con bạch tuộc quấn chặt lấy Phó Kinh Nghiêu.

“Mau tắt đi, không thì em sẽ phá tan cái thứ này mất.”

“Chờ đã, sắp xong rồi.”

Ba phút sau, Phó Kinh Nghiêu cuối cùng cũng mò tới được công tắc, anh nhấn xuống, giường ngừng rung, đèn cũng tắt theo.

Lâm Khê thở phào: “Phù… Quản gia Lưu hôm nay bị làm sao ấy nhỉ, làm cái trò này, ông ta không muốn để chúng ta ngủ à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-173.html.]

Người đàn ông bên cạnh không động đậy, hơi thở của anh dần trở nên nặng nề, trong bóng tối có điều gì đó đã thay đổi.

Lâm Khê ngẩng đầu lên: “Anh sao vậy? Có bị thương ở đâu không?”

Phó Kinh Nghiêu đột nhiên xoay người, đè cô xuống, giọng khàn hỏi:

“Khê Khê, anh có thể hôn em không?”

Ánh mắt của Phó Kinh Nghiêu thâm trầm, trong đôi mắt đen láy tràn đầy một thứ khát vọng nguy hiểm nào đó. Nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên, chiếc giường nước dưới thân hai người trở nên nóng rực.

Hai người nằm rất gần nhau, tiếng thở rõ mồn một. Phó Kinh Nghiêu chỉ cần cúi đầu một chút là có thể chạm vào má của Lâm Khê. Toàn thân Lâm Khê cứng đờ, cô nghĩ mình vừa nghe lầm.

"Anh... anh vừa nói gì?"

"Khê Khê, anh có thể hôn em không?"

"Chỉ một lát thôi, chỉ một cái, được không?"

Từng lời từng chữ vang lên rõ ràng, lần này Lâm Khê nghe thấy rất rõ. Cô sững người.

Phó Kinh Nghiêu vừa nói muốn hôn cô!

A a! Sao anh lại muốn hôn cô?

Chẳng lẽ anh cần hôn để lấy thứ gì đó từ cô, giống như cô đã lấy khí tím?

Nếu đúng là như vậy, thì có thể hôn một cái.

Đầu óc Lâm Khê ngừng hoạt động, nghĩ gì nói nấy.

"Tại sao?"

"Không tại sao cả, chỉ là anh muốn hôn thôi."

Phó Kinh Nghiêu khẽ cười, bàn tay anh nhẹ nhàng che lên mắt cô.

Trực giác mách bảo Lâm Khê có gì đó không ổn. Che mắt để làm gì?

Tư thế này không chỉ đơn giản là một cái hôn, anh trông giống y như nhân vật phản diện trong phim, kẻ biến thái hay bắt cóc người ta.

Cô đang định mở miệng, thì bất ngờ cảm nhận được một cảm giác mềm mại phủ lên khóe môi. Một luồng khí tím mạnh mẽ tràn vào cơ thể cô.

Đầu óc Lâm Khê trống rỗng, mắt bị che kín, các giác quan khác càng trở nên nhạy cảm.

Phó Kinh Nghiêu hôn rất nhẹ, chỉ chạm một chút rồi rời ra, tất cả không quá một giây, nhưng cảm giác này lại vô cùng mãnh liệt.

Cả gương mặt Lâm Khê đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.

A a a! Anh hôn cô! Anh chủ động hôn cô!

Tại sao lại đột ngột hôn cô như vậy?!

Lâm Khê nằm ngây ngốc, đầu óc rối bời.

Bàn tay ấm áp rời đi, từ trên đỉnh đầu vang lên giọng nói hoảng hốt, có chút run rẩy.

"Khê Khê, anh... xin lỗi... em, em ngủ trước đi, anh... xin lỗi!"

Phó Kinh Nghiêu bật dậy khỏi giường, lao nhanh vào phòng tắm, đến giày cũng chẳng kịp mang.

Anh vừa hôn Lâm Khê...

Quản gia Lưu đã lắp đặt một chiếc giường lạ lùng, cài đặt những tính năng quái đản.

Giường lắc lư loạn xạ, hai người bị ép sát vào nhau, Lâm Khê cứ cọ qua cọ lại, không ngừng châm ngòi trên người anh.

Người vợ ngọt ngào mềm mại trong vòng tay, Phó Kinh Nghiêu thật sự không kiềm chế nổi nữa.

Những dục vọng bị kìm nén bấy lâu dâng trào lên bụng, anh mạnh dạn hôn Lâm Khê.

Đã hôn rồi, họ đã hôn nhau!

Lâm Khê sẽ không trách anh chứ?

Chắc là không, anh đã hỏi đến hai lần, Lâm Khê không từ chối rõ ràng, không từ chối tức là đồng ý.

Đúng đúng đúng, Lâm Khê đã đồng ý, cô cũng muốn hôn.

Phó Kinh Nghiêu đưa tay sờ lên môi, hồi tưởng lại nụ hôn nhẹ nhàng đó, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, nụ cười chẳng thể nào giấu nổi.

Kết hôn lâu như vậy, cuối cùng anh cũng đã hôn được cô.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh, như vậy sẽ làm Lâm Khê sợ mất.

Càng cố bình tĩnh lại càng nóng, trong đầu không ngừng hiện lên dáng vẻ uyển chuyển của cô, hương thơm ngọt ngào ấy và cảm giác tinh tế trong khoảnh khắc đó.

Một luồng nhiệt nóng bức từ bụng dưới lan ra khắp cơ thể, Phó Kinh Nghiêu bật vòi hoa sen, dòng nước lạnh xối thẳng từ đầu xuống chân.

Ào ào!

Lâm Khê nghe thấy tiếng nước chảy, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Cô từ từ xoay cổ cứng đờ, nhìn về phía bóng dáng cao lớn sau cánh cửa phòng tắm.

Quản gia Lưu đã lắp đặt cái công nghệ cao gì mà nằm ở đây lại có thể nhìn rõ mồn một bóng người trong phòng tắm, thực sự có một cảm giác khác biệt.

Loading...