Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-04-13 09:35:44
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có tiếng nước chảy...
Phó Kinh Nghiêu đang tắm, anh lại tắm lần nữa!
Lâm Khê thu hồi ánh mắt, kéo chăn trùm kín đầu.
Hôn cô xong liền chạy đi tắm, chẳng lẽ ghét đôi môi cô dơ bẩn?
Ghét cô như vậy, sao còn hôn cô?!
Đồ khốn! Phó Kinh Nghiêu đúng là một tên khốn kiếp!
Lâm Khê lăn qua một bên, hốc mắt hơi đỏ lên, không biết là tức hay xấu hổ nữa.
Cuộc hôn nhân giữa hai người vốn là bị ép buộc, Phó Kinh Nghiêu không thích cô cũng là chuyện rất bình thường.
Nhưng, sao anh ta có thể ghét bỏ cô như vậy?!
Lâm Khê không cần tình cảm, chỉ cần khí tím.
Ghét bỏ thì cứ ghét bỏ, Phó Kinh Nghiêu đừng hòng thoát khỏi cô trong đời này.
Hừ, dám ghét bỏ, dám vứt bỏ cô, cô sẽ cắn c.h.ế.t anh ta, hút sạch khí tím trên người anh ta.
Ào ào!
Tiếng nước phiền phức lại vang lên.
Đồ khốn, tắm cái gì mà ba lần?
Lâm Khê dùng linh khí bịt tai lại, nhắm mắt ngủ.
Ngủ thôi ngủ thôi, mặc kệ tên khốn đó.
Dương Văn Châu nói đúng, đàn ông đều là thứ không đáng tin.
Sự nghiệp sẽ không bao giờ phản bội mình, hãy chăm chỉ bày sạp coi bói để kiếm công đức, kiếp sau đừng xui xẻo như thế nữa, bị buộc chặt với một người xa lạ.
Phó Kinh Nghiêu bước ra, cả người mang theo hơi nước, người trên giường đã ngủ rồi.
Tư thế ngủ vẫn kỳ quặc như mọi khi, quay lưng về phía anh, đầu nghiêng sang một bên, miệng thì thào hai chữ.
Hoành thánh?
Lâm Khê lại mơ thấy đồ ăn, trong những giấc mơ ngọt ngào của cô luôn có đủ loại món ngon.
Mơ thấy hoành thánh, chứng tỏ tâm trạng vẫn khá tốt.
Phó Kinh Nghiêu an tâm rồi, Lâm Khê không giận, nụ hôn đó làm cô rất vui.
Anh nhẹ nhàng leo lên giường, như thường lệ ôm lấy người bên cạnh.
Sáng hôm sau, Lâm Khê mở mắt, đập vào mắt là gương mặt điển trai quen thuộc. Cô không hề do dự mà đẩy người ra, xỏ dép chạy vào phòng tắm.
Phó Kinh Nghiêu giật mình tỉnh giấc, "Em dậy rồi à?"
Lâm Khê đi thẳng vào nhà tắm, chỉ để lại tiếng đóng cửa lạnh lùng.
Rầm!
Nỗi bất an trong lòng Phó Kinh Nghiêu dâng lên, cô giận rồi sao?
Là vì anh hôn cô tối qua nên cô giận?
A! Chết tiệt! Không nên vội vã như vậy, giờ thì cô không thèm để ý đến anh nữa rồi.
Phó Kinh Nghiêu vội vàng xuống giường, từng bước đến gần nhà tắm, trong lòng ngày càng căng thẳng.
Lâm Khê mở cửa, bước qua người anh rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên cô giận rồi, Phó Kinh Nghiêu vội đuổi theo, "Khê Khê!"
Lâm Khê lạnh lùng đáp: "Tôi tên Lâm Khê."
Ngay cả tên "Khê Khê" cũng không cho gọi, cô thật sự giận rồi, giận rất nhiều.
Phó Kinh Nghiêu kinh ngạc, "Nếu em không thích cách gọi đó, anh có thể đổi..."
"Chưa đánh răng rửa mặt, đừng đến gần tôi."
Lâm Khê ném lại một câu, rồi quay người xuống lầu.
Phó Kinh Nghiêu đứng sững tại chỗ, anh bị ghét bỏ rồi.
Không nghe nhầm, Lâm Khê đang ghét bỏ anh.
Vì bị ghét bỏ, nên cô không thích anh chạm vào, càng không thích nụ hôn đó.
Vợ ghét bỏ anh, vợ chán ghét anh, vợ không cần anh nữa...
Phó Kinh Nghiêu cúi đầu, im lặng. Nụ cười trên khóe môi anh lập tức biến mất, cả người bao trùm một áp lực nặng nề.
Nhìn thấy Lâm Khê đi xuống lầu, anh quay lại phòng, chăm chỉ đánh răng rửa mặt đến ba lần.
Vẫn chưa đủ, vẫn chưa đủ, phải rửa thêm vài lần nữa, để vợ không còn ghét bỏ anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-174.html.]
Quản gia Lưu và v.ú Ngô đứng ở cửa, len lén thò đầu ra, lặng lẽ quan sát tình hình của cậu chủ và mợ chủ.
Thấy vẻ mặt của Lâm Khê, hai người sợ hãi không thôi.
Vú Ngô thắc mắc, "Lạ nhỉ, sao mợ chủ lại xuống trước một mình thế?"
"Cậu chủ làm gì mà còn trốn trong phòng mãi không ra? Mợ chủ sắp ăn xong bữa sáng, lát nữa đi mất rồi."
Quản gia Lưu trầm ngâm, "Mợ chủ đang giận, có vẻ như cậu chủ cũng đang giận."
Vú Ngô bật thốt, "Cậu chủ giận cái gì chứ, ai bảo cậu ấy chọc mợ chủ."
Quản gia Lưu vò hai nắm tóc lơ thơ trên đầu, lo lắng đến độ xoay vòng vòng, "Trời ơi! Sắp c.h.ế.t mất, tóc mới mọc lại của tôi sắp rụng hết rồi."
Mớ tóc khó khăn lắm mới mọc ra, giờ lại không giữ được.
Quản gia Lưu không hiểu, thật sự không hiểu nổi.
"Không đúng! Tôi đã sắp xếp mọi thứ rất chu đáo, còn dùng công nghệ cao nhập khẩu từ một quốc gia nào đó, trải nghiệm tuyệt đỉnh, tại sao mợ chủ lại giận?"
"Chẳng lẽ..."
Quản gia Lưu và v.ú Ngô liếc nhìn nhau, đồng thanh thốt lên suy đoán của mình.
"Cậu chủ không được!"
Bầu không khí tối qua thật mờ ám, trước khi đi ngủ mợ chủ vẫn còn ổn, vậy mà chỉ sau một đêm ngủ dậy lại thành ra thế này.
Chỉ có duy nhất một suy đoán hợp lý để giải thích vì sao mợ chủ lại tức giận đến vậy, khiến cậu chủ phải trốn trong phòng tắm không dám ra ngoài.
Quả nhiên là cậu chủ không làm được!
Vú Ngô khó mà mở miệng, "Chuyện này... phải làm sao đây?"
Quản gia Lưu đi tới đi lui, lo đến mức giật rụng cả một nắm tóc, "Tôi có một người bạn cũng gặp phải chuyện này, để tôi hỏi xem ông ta chữa trị thế nào, không sao đâu, không sao đâu, cậu chủ nhất định sẽ khỏi bệnh."
Vú Ngô đầy lo lắng, "Hy vọng mợ chủ không chê cậu chủ, và cậu chủ có thể chữa khỏi bệnh."
Quản gia Lưu vỗ vai bà, thở dài sâu thẳm, "Chuyện này cứ giao cho tôi."
Là một quản gia ưu tú, ông ta đã được đào tạo chuyên nghiệp nhiều lần, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu chủ.
Cố lên nào!
Tại phòng ăn dưới lầu.
Lâm Khê ăn hết một cái bánh bao chỉ trong vài miếng, uống một hớp sữa, rồi lấy túi xách lên, "Ông nội, bà nội, con ăn xong rồi, con đi trước nhé, hai người cứ ăn từ từ."
Phó Kiến Hoa và Trương Văn Tú không dám thở mạnh. Khê Khê làm sao vậy?
Hôm qua còn vui vẻ lắm, vậy mà sáng nay lại như quả cà héo, ăn uống cũng chẳng ra gì.
Tên nhóc Phó Kinh Nghiêu này đã làm gì bậy bạ rồi?
Trương Văn Tú mỉm cười hiền từ, "Khê Khê, ăn thêm chút nữa đi, lát nữa để Kinh Nghiêu đưa con đi."
"Không cần đâu bà, không phiền anh ấy, con đang vội."
Lâm Khê đeo túi xách lên vai, nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt của hai người.
Trương Văn Tú và Phó Kiến Hoa liếc nhìn nhau, rồi đồng loạt buông đũa chạy lên lầu.
Phó Kinh Nghiêu vừa mở cửa ra thì đã thấy ông nội bà nội đang lạnh lùng nhìn mình, tay cầm cây roi lông gà, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, trông như muốn đánh người.
Phó Kinh Nghiêu sững sờ một lúc, "Ông nội, bà nội, có chuyện gì vậy, hai người..."
"Im miệng!"
Phó Kiến Hoa và Trương Văn Tú một trước một sau vây lấy anh, "Hỏi gì trả lời đó, bớt nói nhảm, cấm nói dối, nếu không chúng ta không nhận cháu nữa!"
Vẻ mặt của hai người rất nghiêm trọng, Phó Kinh Nghiêu cúi đầu im lặng, đoán chừng đã hiểu ý định của ông bà.
Khê Khê bỏ đi rồi, cô không cần anh nữa.
Phó Kinh Nghiêu nhanh chóng chạy về phía cửa, "Chuyện của con và Khê Khê để tụi con tự giải quyết, hai người đừng can thiệp."
Vừa ra khỏi cửa, quản gia Lưu đã chắn trước mặt anh, "Cậu chủ, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Phó Kinh Nghiêu bước nhanh đi thẳng, "Câm miệng!"
"Đợi đã." Quản gia Lưu móc từ lưng ra một cái túi màu đen, đôi mắt láo liên đầy mưu mô.
"Cậu chủ, bí pháp ngàn năm, đảm bảo có tác dụng."
Phó Kinh Nghiêu lười để ý, "Tránh ra!"
"Cậu chủ, đừng có bệnh mà giấu, có bệnh thì phải chữa." Quản gia Lưu vừa chạy theo vừa nói, "Là quản gia, tôi vốn không nên can dự vào chuyện này, nhưng có những điều không thể không nói."
Thấy cậu chủ sắp lên xe rời đi, quản gia Lưu níu chặt cửa xe, "Tôi biết mợ chủ tại sao lại tức giận! Tôi có cách khiến mợ chủ từ nay về sau không giận cậu nữa!"
Phó Kinh Nghiêu sững người, "Cách gì?"
Quản gia Lưu cười hì hì, nhét cái túi đen vào tay anh, "Cậu chủ, giữ kỹ nhé, mỗi ngày một viên, không quá hai tuần là khỏi."
Phó Kinh Nghiêu liếc mắt nhìn thoáng qua, trên hộp có mấy chữ to tướng: "Thận hư dương nhược."
Cả khuôn mặt anh lập tức đen kịt.