Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-04-13 09:35:48
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Luồng khí ấm áp xua tan cái lạnh trong cơ thể, Cố Dũng lập tức cảm thấy cơ thể mình đã thay đổi.

Anh ta mở camera trước lên và nhìn, làn da vốn lồi lõm không đều giờ đã trở nên mịn màng.

Cố Dũng mừng rỡ không thôi, "Mặt của tôi, mắt của tôi đã trở lại rồi!!"

Dì hai đã nói đại sư Lâm là đại sư mạnh nhất thế giới, lúc đầu anh ta không tin, nghĩ rằng cô còn trẻ thì có thể mạnh đến mức nào?

Bây giờ anh ta kính phục đến mức không biết làm sao để diễn tả, chỉ muốn thờ phụng Lâm đại sư như một vị thần.

Không cần phải c.h.ế.t nữa, thật là tốt quá.

Cố Dũng hưng phấn hét lên: "Đại sư Lâm, cô chính là thần của tôi!"

Lâm Khê giơ tay, "Bình tĩnh, ngồi xuống."

"Lúc trước âm khí của anh quá nặng, dẫn đến cơ thể bị hóa xác, tôi đã trừ đi âm khí trong người, cơ thể tự nhiên sẽ hồi phục, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu."

Cố Dũng ngồi trên cái ghế nhỏ run rẩy, "Đại sư Lâm, còn chuyện gì nữa?"

"Âm khí đến từ vài nguồn, từ quỷ, xác sống, hoặc những nơi cực âm." Lâm Khê giải thích, "Có lẽ anh đã gặp một trong số đó, hoặc cả hai, nên cơ thể mới hấp thụ nhiều âm khí đến vậy."

"Nói xem, anh đã gặp phải thứ gì?"

"Thật ra tôi cũng không biết, không thấy ma quỷ hay xác sống gì cả."

Cố Dũng nắm chặt lấy mép ghế, hồi tưởng lại chuyện bảy ngày trước.

Hôm đó, anh ta tan làm lúc mười giờ, về đến nhà thì đã mười một giờ, tắm rửa xong rồi đổ người xuống giường ngủ.

Mơ màng, anh ta cảm thấy xung quanh rất lạnh, tắt điều hòa rồi tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện mình nằm sai vị trí, rõ ràng anh ta nằm tựa đầu giường ngủ, nhưng giờ lại nằm dưới chân giường.

Cố Dũng nghĩ chắc anh ta nhớ nhầm, đạp chăn ra và nhìn thấy gối vẫn được đặt ngay ngắn ở đầu giường, lúc đó anh ta không nghĩ nhiều.

Đến ngày thứ hai tỉnh dậy, lại giống như vậy, cơ thể quay ngược 180 độ, đầu và gối nằm ở hai đầu khác nhau.

Lẽ nào là mộng du?

Đến ngày thứ ba, Cố Dũng cột tay mình vào đầu giường, yên tâm nằm xuống ngủ, lần này chắc sẽ không có vấn đề gì.

Kết quả, tỉnh dậy, sợi dây trói tay vẫn buộc ở đầu giường, còn anh ta thì lại nằm dưới chân giường, gối vẫn ngay ngắn đặt ở phía chân.

Cố Dũng lạnh cả sống lưng, ai đang trêu chọc anh ta?

Anh ta đặc biệt lắp một chiếc camera ở góc phòng, để xem kẻ nào đang làm trò quỷ.

Anh ta uống thuốc ngủ, tiếp tục ngủ.

Lại một lần nữa tỉnh dậy, Cố Dũng vẫn nằm ở chân giường, anh ta háo hức mở camera lên, chỉ cần bắt được kẻ gây rối rồi nộp cho cảnh sát, chắc chắn chuyện này sẽ chấm dứt.

Camera ghi lại rõ ràng mọi chuyện xảy ra lúc ba giờ sáng, đột nhiên anh ta từ đầu giường xuất hiện ngay lập tức ở cuối giường, không có bất kỳ quá trình di chuyển nào, còn nhanh hơn cả nháy mắt.

Một cơn lạnh sống lưng bò dọc theo tâm trí, Cố Dũng bỏ mặc camera rồi chạy ra khỏi nhà.

Bên ngoài, ánh nắng mặt trời chói chang khiến anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, phần da lộ ra ngoài phát ra những tiếng xèo xèo, như bị chiên trong dầu.

"A a! Quái vật!!"

Người đi đường hét lên, chạy tán loạn.

Cố Dũng sờ lên mặt mình, vội vã quay về nhà, khi nhìn vào gương, anh ta giật mình kinh hãi.

Đây là anh ta sao?

Đồng tử đã chuyển thành màu trắng, da bong tróc một mảng lớn, tỏa ra mùi hôi khó ngửi, không lạ gì khi bị coi là quái vật.

Anh ta đã đến vài bệnh viện để kiểm tra, các bác sĩ đều lắc đầu thở dài, nói thẳng rằng anh ta không sống qua được tháng này.

Cố Dũng ôm chút hy vọng cuối cùng tới phố cổ tìm đại sư, không ngờ chỉ với một lá bùa, đại sư Lâm đã cứu mạng anh ta.

Đại sư Lâm, thần tiên thời nay.

Cố Dũng thật lòng cảm tạ, "Đại sư Lâm, đại khái là như vậy, tôi mỗi ngày đi làm về đúng giờ, chưa từng đắc tội ai, không hiểu tại sao lại biến thành thế này."

Lâm Khê lập tức đưa ra kết luận, "Vấn đề nằm ở nhà anh."

Chỉ trong bảy ngày mà có thể biến một người sống thành xác sống, nhà của Cố Dũng có khả năng là nơi cực âm!

Cố Dũng cúi người: "Đại sư, phiền cô đến nhà tôi một chuyến. Căn nhà này đã ký hợp đồng ba năm, còn chưa hết hạn."

Tiền Phú Quý vỗ vào chùm chìa khóa đeo bên hông, tiếng leng keng trong trẻo vang lên.

Ông ta cười tủm tỉm nói: "Thuê nhà thì tìm tôi, tôi có mấy căn nhà nhỏ, đảm bảo không lừa ai."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-176.html.]

Tiền Phú Quý quả là một ông chủ nhà cho thuê chuẩn mực, lúc nào cũng tranh thủ tiếp thị nhà của mình.

Cố Dũng nhất thời chưa phản ứng kịp: "A?"

Tiền Phú Quý đưa ra một tấm danh thiếp: "Sau này có cần thì cứ tìm tôi."

"Vâng, cảm ơn đại sư Mập." Cố Dũng ngơ ngác cất tấm danh thiếp đi, không ngờ đại sư còn có nghề tay trái đặc biệt như thế, làm chủ nhà.

Lâm Khê đứng dậy: "Đi thôi, tới nhà anh xem sao."

Nếu thực sự là nơi cực âm, nhà của Cố Dũng có lẽ đã trở thành ổ ma quỷ, chuyến đi này có thể sẽ thu được điều gì đó không ngờ tới.

Cố Dũng làm động tác mời, dẫn đường phía trước: "Đại sư, phiền cô rồi."

Tiền Phú Quý và Quý Hành đồng thời lao về phía cửa, giơ chìa khóa xe lên.

Hai người đồng thanh nói.

"Đại sư, ngồi xe của tôi."

"Chị đại, ngồi xe của em."

Lâm Khê hỏi: "Hai người thực sự muốn đi?"

"Ừ ừ." Tiền Phú Quý và Quý Hành kiên định gật đầu: "Chúng tôi đi giúp, có gì làm phụ."

"Được thôi, đừng có mà hối hận." Lâm Khê bước ra cửa, "Phú Quý, ông đi lái xe tới đây."

"Rõ." Tiền Phú Quý hào hứng chạy đi.

Quý Hành bĩu môi: "Chị đại, sao chị không ngồi xe của em?"

Lâm Khê liếc cậu ta một cái: "Trình lái xe của cậu khó mà đánh giá."

Quý Hành không biết đáp lại thế nào, lại thêm một ngày bị chê bai.

Cố gắng lên! Rèn luyện lái xe, học drift, cua chữ S, đua xe, vượt mặt Tiền Phú Quý.

Ba người ra ngoài, một chiếc BMW màu bạc đỗ ven đường, Tiền Phú Quý thò đầu ra: "Đại sư, Cố Dũng, lên xe."

Quý Hành mở cửa ghế sau: "Chị đại, mời chị lên xe."

Tiền Phú Quý thầm càm ràm, ra vẻ siêng năng, làm màu.

Lâm Khê lên xe, Quý Hành tự nhiên ngồi vào ghế phụ: "Anh Phú Quý, ngồi ngây ra làm gì? Lái xe đi chứ, đừng làm mất thời gian của chị đại."

Tiền Phú Quý âm thầm đảo mắt, đạp mạnh chân ga.

Không có việc gì thì gọi là "đại sư Mập", có việc lại gọi "anh Phú Quý".

Quý Hành nở nụ cười rạng rỡ: "Hì hì, anh Phú Quý, tập trung nhìn đường đi, đừng nhìn tôi."

Tiền Phú Quý thu ánh mắt lại, im lặng lái xe.

Trên mạng nói đúng, sinh viên đại học có một sự ngây thơ trong trẻo đầy ngu ngốc.

Nhà của Cố Dũng nằm trong một khu chung cư cũ ở Đế Kinh, những căn nhà hai bên đã khá xuống cấp, không có thang máy, không khí phảng phất mùi rác thải thối rữa.

Tiền Phú Quý theo sự chỉ dẫn của Cố Dũng, rẽ hết đường này đến đường khác, cuối cùng cũng tới nơi.

"Trời đất, chỗ này mà có người ở được sao?"

Cố Dũng cười gượng: "Các vị đại sư, nơi này điều kiện không tốt, mong mọi người thông cảm."

Lâm Khê phất tay: "Không sao, tôi từng sống ở nơi còn tệ hơn thế này."

Trước kia sống trong đạo quán, không có điều hòa, không có máy nước nóng, không có nước máy, phải ra giếng gánh nước, mùa đông tuyết rơi dày còn mất điện.

Giờ đây... cô bỗng nhớ tới Phó Kinh Nghiêu.

Chỗ ở, đồ dùng, quần áo, đồ ăn đều là Phó Kinh Nghiêu chuẩn bị sẵn, cô chỉ việc hưởng thụ, không phải bỏ ra một xu, sáng nay đáng lẽ không nên giận.

Hừ, ai bảo anh ta chê cô, vậy thì giận một ngày... một ngày thôi.

Lâm Khê trở lại thực tại: "Chúng ta đi thôi."

Cố Dũng dẫn đường phía trước: "Đại sư, mời cô, qua một ngõ nhỏ nữa rồi rẽ hai lần."

Lâm Khê bỗng dừng bước, nhìn về tòa nhà cũ kỹ với âm khí dày đặc, cô giơ tay chỉ: "Nhà anh ở đằng kia?"

Cố Dũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua: "Đại sư thật là liệu sự như thần, đúng là nhà tôi, ở tầng bốn."

"Đi theo tôi." Lâm Khê sải bước nhanh tới nơi âm khí dày đặc nhất.

Với mức độ âm khí này, những người sống trong nhà sẽ bị ảnh hưởng.

Loading...