Thính Ngân - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-02-20 14:01:30
Lượt xem: 382
1
Khi ta cùng mẫu thân bị bán đi như súc vật, bà vẫn đang mang thai.
Bà quỳ rạp xuống đất, vô thức che chở bụng mình đã hơi nhô lên, dập đầu liên hồi mà khẩn cầu phu quân:
“Xin chàng… xin chàng…”
“Thiếp nguyện ý đi làm kẻ phụ bếp núc, nhưng A Ngân… A Ngân còn quá nhỏ, con mới mười hai tuổi… xin chàng hãy buông tha cho con một con đường sống.”
A Ngân, là nhũ danh của ta.
Hồng Trần Vô Định
Phụ thân chẳng thèm để tâm, chỉ mãi mặc cả cùng người mua, không chút nhẫn nại, một cước đá văng mẫu thân đang cản đường.
Cước ấy không chút lưu tình, mẫu thân ôm bụng, co quắp trên đất, chẳng thể cất lời.
Dây thừng hạn chế, chủ yếu t.r.ó.i c.h.ặ.t trên cổ tay và cổ ta, bị phụ thân nắm chắc trong tay như dắt một con chó. Mẫu thân không bị t.r.ó.i, nhưng ai cũng biết, chỉ cần khống chế ta, bà sẽ không dám chạy trốn.
Hai tay bị trói chặt, ta quỳ trước mặt bà, khó khăn vươn tay muốn chạm vào mẫu thân, lại bị kéo giật ngã nhào xuống đất.
Tai ta văng vẳng tiếng phụ thân:
“Thỏa thuận xong rồi! Ba mươi văn tiền cùng hai lạng đường trắng, mau đưa đường cho ta!”
Hai mạng người, đáng giá ba mươi văn tiền cùng một ít đường.
Nạn lũ lụt hoành hành, đói kém tràn lan, mạng người rẻ mạt, còn chẳng đáng giá bằng lợn gà.
Phụ thân ta vốn là tiên sinh tư thục có tiếng trong mười dặm tám thôn, nhưng thời loạn thế trọng võ khinh văn, sĩ tử đến bái sư ngày một ít đi, gần hai năm nay chẳng thu nổi một học trò. Gia cảnh vốn túng quẫn, lại gặp năm đại hạn, lũ lụt, dịch bệnh hoành hành, đến sống còn khó.
Ấy vậy mà, đúng lúc này, ông ta lại tuyên bố muốn vượt đường xa đến Thượng Kinh của Triệu quốc ứng thí. Lộ phí không nhỏ, bán cả nhà cửa, ruộng vườn vẫn chẳng đủ, cuối cùng ông ta quyết định bán cả mẫu thân và ta.
Lúc đầu, ông định bán chúng ta vào kỹ viện, ít ra cũng đáng giá hơn một chút, nhưng chẳng may trên đường gặp phải bọn lưu dân, bị cướp sạch lương khô. Nhịn đói mấy ngày, khi đi ngang qua cầu, ông thấy một gã lái buôn liền lập tức giữ lại, đề nghị bán thê tử và nữ nhi cho gã làm nô bộc, chỉ cần đổi chút bạc và thức ăn.
Lái buôn giữa loạn thế nào phải hạng lương thiện, thân hình vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, vốn cũng có buôn bán người làm nghề tay trái.
Thỏa thuận thành công, phụ thân được hai lạng đường trắng, hai mắt sáng rực, lập tức vốc lấy nhét vào miệng. Giờ đây, thể diện thư sinh gì đó đã bị vứt sạch, ăn uống tham lam như một kẻ đói khát lâu ngày.
Mẫu thân vẫn co rúc một bên, mồ hôi lạnh túa ra như suối. Lái buôn sợ người c.h.ế.t dọc đường, hàng c.h.ế.t thì không bán được giá, nên tiến lại xem xét.
Gã vén mái tóc rối bù của mẫu thân lên, mắt sáng rỡ:
“Bụng to thế này, không ngờ còn có chút nhan sắc.”
Dục vọng trỗi dậy, gã lập tức vươn tay giật lấy y phục mẫu thân.
Bà vốn đã đau đến nói chẳng thành lời, nhưng khi nhận ra ý đồ của gã, hoảng loạn vùng vẫy, gắng sức kêu gọi phụ thân cầu cứu.
Lái buôn ngay trước mặt ông ta, tay đ.ấ.m chân đá, đến khi mẫu thân không còn sức phản kháng nữa, mới ngang nhiên cưỡng đoạt giữa đường. Tiếng thét đau đớn của bà vang lên trong tuyệt vọng.
Nhưng phụ thân chẳng chút động tâm, chỉ cúi đầu cắm mặt vào ăn nốt số đường trắng còn lại.
Ta bò đến, muốn bảo vệ mẫu thân, ông ta mới chịu phản ứng.
Một bạt tai trời giáng quăng ta sang một bên, ông ta lôi ta đến cột cầu trói chặt lại, còn nhét giẻ rách vào miệng ta, lạnh giọng quát:
“Đừng có gây chuyện.”
Ta trơ mắt nhìn mẫu thân bị lăng nhục.
Thai nhi trong bụng hẳn là không giữ được nữa, m.á.u loang lổ khắp đất. Lái buôn thỏa mãn rồi, thấy xui xẻo, liền thẳng chân đá bà sang một bên.
Không biết từ lúc nào, mẫu thân đã chẳng còn khóc than nữa.
Bà lặng lẽ, đờ đẫn nhìn về phía phụ thân – kẻ đang ngồi bệt dưới đất, mãn nguyện l.i.ế.m sạch số đường cuối cùng – rồi lại nhìn ta, sắc mặt vàng vọt, hai mắt đỏ hoe.
Bà lảo đảo đứng lên.
Khuôn mặt trắng bệch loang đầy nước mắt, y phục xộc xệch, vạt váy vương m.á.u tươi, từng bước đi để lại dấu chân đẫm đỏ.
Chắc chắn rất đau.
Bà nhìn ta, giọng nói dịu dàng đến lạ:
“A Ngân, mẫu thân có lỗi với con.”
Rồi bà quay lưng lại, chẳng hề do dự, nhảy vào dòng lũ cuồn cuộn phía trước.
2
Nước lũ vàng đục ngầu, cuộn trào dữ tợn, người rơi xuống chưa kịp giãy giụa đã bị nuốt chửng, chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng đâu.
Lái buôn phản ứng kịp, lập tức nổi trận lôi đình. Gã vốn định hưởng lạc trước rồi mới mang hàng đến chợ bán, ai ngờ vừa ngoảnh đầu đã mất tiêu, bạc trắng trôi theo nước lũ.
Gã không làm khó phụ thân ta, chỉ tức giận bước đến, vung tay đ.ấ.m thẳng vào đầu ta, miệng gằn giọng:
“Mẹ ngươi c.h.ế.t cũng thật biết chọn lúc, làm lão tử lỗ vốn! Một lát nữa bán ngươi phải được giá cao hơn, nếu không ta chịu lỗ thì ngươi cũng đừng hòng sống yên ổn!”
Phụ thân ta là tiên sinh dạy học nổi danh, nay muốn lên Thượng Kinh ứng thí. Ai biết được ông có thể làm nên công danh hay không? Nếu nhỡ may đỗ đạt, nhỡ đâu thi đỗ làm quan thì sao? Nghĩ vậy, lái buôn không muốn đắc tội với ông, cũng chẳng thèm đòi lại bạc.
Khi mẫu thân bị cưỡng đoạt ngay giữa phố, phụ thân đứng nhìn lạnh nhạt.
Nay ta bị đánh đập, ông ta vẫn thờ ơ như cũ.
Ông ta từ trước đến nay, chỉ biết đến bản thân mình.
Cái c.h.ế.t của mẫu thân chẳng khiến ông ta mảy may áy náy.
Dẫu cho năm xưa, chính ông là kẻ một lòng một dạ cưỡng cầu mà có được bà.
Mẫu thân ta, vốn đã có một mối lương duyên.
Đó là một thanh mai trúc mã từ thuở ấu thơ, họ Lý, tên tục là Nhị Ngưu. Dân quê thường đặt tên xấu để dễ nuôi, nhưng hai nhà lại thân cận, giao hảo từ đời này sang đời khác.
Mẫu thân là nữ nhi út trong nhà, trên còn nhiều ca ca, tỷ tỷ. Nhà chẳng có ruộng, cha mẹ cùng huynh tẩu đều phải đi làm thuê để kiếm miếng ăn, là hộ nghèo nhất nhì trong thôn.
Nhị Ngưu cũng mồ côi cha mẹ từ sớm, nhưng lại may mắn được để lại hai gian nhà ngói cùng một con trâu. Hắn khỏe mạnh, chăm chỉ, nhận cày thuê cuốc mướn, mỗi ngày kiếm được ít tiền, ít lương thực, dần dà cuộc sống cũng khá lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-1.html.]
Nói theo cách nào đó, hắn chính là “quý lang” trong thôn.
Có nhà, có trâu, có tích lũy, lại cao lớn, cần cù, là nam nhân đáng để nương tựa cả đời.
Mẫu thân ta, dung mạo thanh tú, ôn hòa nhã nhặn, cùng hắn chính là đôi lứa xứng đôi.
Tất cả mọi người đều mặc nhiên thừa nhận, đợi đến tuổi thành thân, hai người ắt sẽ kết thành phu thê.
Mỗi khi rảnh rỗi, Nhị Ngưu liền chạy đến nhà mẫu thân giúp việc, tay chân vạm vỡ chẳng ngại nặng nhọc, đối với nàng vô cùng hào phóng, nhưng bản thân lại tằn tiện hết mức có thể.
Hắn chắt chiu được hai khoản bạc: một phần dùng làm sính lễ, một phần để dành mua mảnh ruộng nhỏ. Có đất làm kế sinh nhai, tương lai hai vợ chồng ắt sẽ càng ngày càng tốt đẹp.
Năm ấy, mẫu thân vừa tròn mười sáu, háo hức chờ mong ngày thành thân.
Được gả cho người mình thương, chính là phúc phận hiếm có.
Nhà đông người, lại nghèo khó, hàng ngày nàng chỉ có thể trải chiếu bên bếp ngủ tạm. Nhưng nếu về nhà chồng, ít nhất nàng sẽ có một căn nhà ngói, mỗi tháng đều được ăn thịt, cuộc sống đó, thật là hạnh phúc biết bao.
Một cuộc đời có thể nhìn thấy trước, dù đơn giản, nhưng lại mang đến cảm giác an tâm và ấm áp.
Ngày Nhị Ngưu lên trấn trên mua chim nhạn về làm sính lễ, mẫu thân tiễn hắn rất xa.
Sau đó, như thường lệ, nàng ra bờ sông giặt giũ.
Và nàng gặp phải phụ thân ta.
Khi đó, hắn thất ý, lại uống rượu say.
Hắn trông thấy một thiếu nữ tươi tắn, xinh đẹp, đang chăm chú giặt đồ bên sông. Những giọt nước b.ắ.n tung tóe, thấm ướt vạt áo nàng, vô tình vẽ nên đường nét thiếu nữ mềm mại, mảnh mai.
Hắn xông đến, kéo nàng vào bụi cỏ, đoạt đi trinh tiết.
Và từ đó, số phận nàng hoàn toàn thay đổi.
Người nhà mắng nàng “không biết liêm sỉ”, “chưa cưới đã thất thân”.
Dân làng đàm tiếu sau lưng, gọi nàng là “đồ lẳng lơ”, “không đoan chính”.
Còn kẻ gây ra mọi chuyện – phụ thân ta – lại chẳng bị tổn hại gì.
Ban đầu, hắn nói mình “say rượu hồ đồ”.
Về sau, vì sĩ diện của một kẻ đọc sách thánh hiền, hắn không chịu nhận tội, đổi thành:
“Là nàng quyến rũ ta trước.”
Dối trá vụng về.
Nhưng lại trở thành lời đồn lan truyền rộng rãi nhất.
Có lẽ vì mẫu thân thực sự dung mạo hơn người, phụ thân ta mới ra vẻ có trách nhiệm, tự mình đến cửa cầu thân.
Khi ấy, thiên hạ mới chớm loạn, thiên tai cũng chưa nhiều, bách tính vẫn còn đủ ăn đủ mặc. Phụ thân ta là tiên sinh dạy học, so với thường dân trong thôn, gia cảnh cũng coi như khá giả, lại có danh có phận. Lễ vật hắn mang đến cũng quý giá hơn nhiều so với số tiền Nhị Ngưu tích cóp suốt bao năm.
Nhà ngoại ta chẳng phải hạng lương thiện. Bọn họ mắt chỉ thấy tiền, xưa nay quen nịnh trên đạp dưới. Lễ vật đến tay, bọn họ liền vứt bỏ con rể cũ như ném giẻ rách, lập tức ép mẫu thân ta xuất giá.
Nàng không chịu.
Nàng còn chờ Nhị Ngưu trở về.
Nàng lén toan bỏ trốn, nhưng bị phát hiện, liền bị giam chặt trong nhà.
Mãi đến khi Nhị Ngưu trở lại thôn, trời đất trong lòng hắn đã sụp đổ.
Hắn hào hứng mang về sính lễ. Thế nhưng, khi trở về, hắn lại hay tin người thanh mai trúc mã, vị hôn thê từ thuở nhỏ của mình, đã bị kẻ khác cưỡng đoạt, lại còn bị ép gả cho tên cầm thú ấy.
Hắn giận dữ tìm đến phụ thân ta, thẳng tay đánh một trận.
Nhưng cuối cùng, hắn lại bị dân làng vây lại, đánh cho tơi bời rồi đuổi khỏi thôn.
Hắn đến nhà mẫu thân ta, kiên định nói hắn không quan tâm trinh tiết, không quan tâm nàng đã bị ai chạm vào. Hắn vẫn muốn lấy nàng làm vợ.
Nhưng người nhà mẫu thân chỉ hận hắn không cút nhanh hơn.
Họ quẳng hắn ra khỏi cửa, tiện tay ném theo cả cặp nhạn mà hắn vất vả mang về, chẳng buồn để hắn và mẫu thân ta gặp nhau lần cuối.
Trước kia, họ là những kẻ tích cực sai khiến hắn nhất, hưởng lợi từ sức lực của hắn nhiều nhất.
Mẫu thân đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn, nước mắt rơi đầy vạt áo.
Không biết sau đó hai người liên lạc với nhau thế nào, nhưng vào một đêm nọ, Nhị Ngưu đánh xe trâu đến.
Hắn đã quyết từ bỏ tất cả, chỉ mong đưa nàng rời khỏi nơi này, dù phải sống lang bạt đầu đường xó chợ cũng được.
Nhưng bọn họ không thoát được.
Phụ thân ta đã đoán trước điều này, từ lâu đã cho người giám sát.
Nhị Ngưu bị đánh gãy cả hai chân, như một mảnh giẻ rách vứt bên vệ đường.
Con trâu mà hắn xem như ruột thịt, bị g.i.ế.c làm thịt, dùng để chiêu đãi đám người đã giúp phụ thân ta chặn đường.
Cuối cùng, mẫu thân ta vẫn bị ép gả cho hắn.
Những ngày đầu, nàng tìm mọi cơ hội để tự vẫn.
Nhưng rồi nàng phát hiện mình mang thai.
Nàng đã do dự rất lâu, rồi trong nước mắt, tự tay cắt nát dải lụa trắng vẫn luôn giấu kỹ.
Nhị Ngưu bán đi hai gian nhà ngói, bán sạch mọi thứ đáng giá, vét cạn số bạc cuối cùng để chữa trị đôi chân.
Hắn có thể đi lại, nhưng dáng đi không bao giờ còn như trước, vĩnh viễn khập khiễng.
Mất trâu, lại thêm tàn tật, công việc ngày một ít đi, hắn chỉ có thể bám víu vào những việc nặng nhọc để sống qua ngày, dựng một túp lều cỏ rách nát làm nơi ngủ tạm.
Từ một thiếu niên chất phác, lạc quan, hắn biến thành một kẻ trầm lặng, cẩu thả, suốt ngày say xỉn, dần dà không ai còn muốn thuê hắn làm việc.