Thính Ngân - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:02:12
Lượt xem: 471
Hắn sống nhờ vào bố thí, lang thang hết nơi này đến nơi khác, ít ai còn nhìn thấy bóng dáng hắn trong thôn.
Ngày phụ thân ta say rượu rồi hại đời mẫu thân, cũng là ngày hắn vừa chịu tang cha.
Hắn viện cớ còn đang chịu tang, hôn sự cũng chẳng tổ chức, chỉ đơn giản mang mẫu thân ta về nhà.
Hồng Trần Vô Định
Lẽ ra nàng có thể có một hôn lễ, không quá long trọng, nhưng ít nhất sẽ được đầy đủ lễ nghĩa, được nhận lời chúc phúc.
Nhưng cuối cùng, tất cả những gì nàng có, chỉ là một tờ giấy hôn thú lạnh lẽo.
Những ngày đầu, phụ thân ta còn chút mới mẻ, đối xử với nàng không tệ, hứa hẹn sẽ yêu thương nàng suốt đời.
Nhưng chẳng mấy chốc, hắn bắt đầu chán ghét.
Hắn thấy nàng chỉ là một thôn nữ quê mùa, nông cạn, chẳng xứng với một kẻ đọc sách thánh hiền như hắn.
Sau khi sinh tỷ tỷ ta, thân thể nàng không phục hồi được, lại bị bà nội ta ép ra ruộng làm việc.
Chẳng bao lâu, nàng bị cuộc sống bào mòn, chẳng còn dáng vẻ thiếu nữ linh động ngày nào.
Hắn lại ghét bỏ nàng là nữ nhân luống tuổi, da dẻ vàng vọt, chẳng còn nhan sắc.
Hắn luôn mơ tưởng một ngày nào đó, hắn sẽ đỗ đạt công danh, vinh hoa phú quý, cưới được thiên kim tiểu thư, thậm chí là nữ tử hoàng thất.
So với giấc mơ ấy, mẫu thân ta không đủ đẹp, không đủ cao quý, càng không đủ giúp ích gì cho hắn.
Vậy nên, dần dà, hắn bắt đầu cảm thấy nàng không xứng với hắn.
Hắn lặp đi lặp lại lời nói dối ấy đến mức chính mình cũng tin là thật.
Hắn tự nhủ, tất cả là lỗi của nàng.
Là nàng dụ dỗ hắn, khiến hắn phạm sai lầm ngay trong thời gian chịu tang phụ thân, khiến hắn mang danh “mất nết”, có lỗi với tổ tiên, có lỗi với thánh hiền.
Nếu không phải do nàng, sao hắn lại phải cưới một nữ nhân quê mùa làm vợ?
Vậy nên, trong nạn đói năm nay, hắn không chút do dự bán nàng, bán cả các nữ nhi của mình.
Hắn xem chúng ta là gánh nặng.
Là vết nhơ.
Chỉ khi tất cả chúng ta đều biến mất, hắn mới có thể đường đường chính chính xuất hiện trước mặt tiểu thư danh giá trên kinh thành.
Mà ta… vốn không phải nữ nhi duy nhất của hắn.
Ta còn một tỷ tỷ và còn một muội muội.
Tỷ tỷ ta khi ấy đã mười tám, mười chín tuổi, bị phụ thân bán vào thanh lâu.
Người của thanh lâu đến bắt tỷ tỷ đi.
Tỷ tỷ ta không biết chính cha ruột đã bán mình, chỉ nghĩ rằng bản thân bị đám ác nhân cướp đi.
Tỷ tỷ ta liều mạng chạy trốn, khó khăn lắm mới trốn về được nhà.
Nhưng thứ đón chờ tỷ tỷ ta không phải là sự vui mừng của phụ thân, mà là ánh mắt lạnh lùng cùng lời trách cứ:
“Sao còn quay lại?”
Hắn lập tức báo tin cho bọn chủ quán, để người đến bắt tỷ tỷ về.
Hắn còn dùng sinh mạng của mẫu thân, của ta và tiểu muội để uy hiếp:
“Ngoan ngoãn tiếp khách, kiếm được tiền nhớ gửi về nhà.”
Tỷ tỷ ta bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, lúc đó mới biết chính cha ruột đã bán mình vào thanh lâu.
Tỷ tỷ ta muốn chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thinh-ngan/chuong-2.html.]
Nhưng rồi nghĩ đến mẫu thân yếu đuối cùng hai muội muội còn nhỏ, tỷ tỷ ta vẫn nhẫn nhục cúi đầu, kiếm từng đồng bạc vụn, chắt chiu gửi về nhà, chỉ mong chúng ta có thể sống tốt hơn.
Nhưng tỷ tỷ không biết, rằng nửa năm trước, tiểu muội chưa đầy tám tuổi của chúng ta, đã bị phụ thân tự tay bán vào chợ làm nô lệ, đổi lấy một túi gạo nhỏ.
Lúc đó ta đã nhận ra ý đồ của hắn.
Ta quỳ xuống cầu xin hắn, đừng bán muội muội đi.
Hắn đồng ý, nói rằng chỉ cần ta kiếm đủ thức ăn, hắn sẽ tha cho muội muội.
Vậy là mỗi ngày, ta nhịn đói, đi bộ hơn mười dặm đường núi, đến những nơi xa xôi tìm nhặt khoai lang thừa, lên núi gom lúa dại, trèo lên những vách đá cheo leo hái dược liệu đổi lấy lương thực.
Cuối cùng, ta gom đủ một thúng thức ăn, đặt trước mặt hắn.
Nhưng ngay lúc đó, ta thấy bên tay hắn, đã có một túi gạo nhỏ.
Tim ta lạnh toát.
Ta điên cuồng lao ra ngoài, tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng tất nhiên, muội muội không còn ở đó nữa.
Hắn đã bán muội muội, đổi lấy túi gạo này.
Hắn lấy gạo nấu cháo, chỉ một mình hắn được ăn.
Số thức ăn mà ta cực khổ tìm về cũng bị hắn độc chiếm.
Hắn không cho ta và mẫu thân động đến dù chỉ một chút.
Bát cháo nấu từ gạo đổi bằng mạng muội muội, có chút cặn rơi xuống bên tay ta.
Ta run rẩy vươn tay lau đi, bị hắn trông thấy.
Hắn cho rằng ta thèm thuồng cháo của hắn, liền lập tức vung tay đánh ta túi bụi, gằn giọng cảnh cáo:
“Không được động vào túi gạo trong nhà.”
Túi gạo ấy, là mạng muội muội đổi lấy.
Dù có c.h.ế.t đói, ta cũng không động vào.
Hắn tưởng ai cũng vô tình bạc nghĩa như hắn sao?
Hồi nhỏ, hắn vô cùng chán ghét ta, thờ ơ với ta.
Ta bệnh nặng, khi ấy gia cảnh vẫn chưa sa sút, nhưng hắn không chịu tốn tiền chữa trị, chỉ ném ta ra ngoài như vứt một món đồ bỏ đi, miệng mắng ta “xui xẻo”.
Là tỷ tỷ đã lén đi theo, từng bước, từng bước băng qua con đường núi gập ghềnh, cõng ta về nhà.
Là muội muội khi ấy còn chưa cao bằng bếp lò, đã bắc ghế nấu thuốc cho ta, cẩn thận bón từng ngụm một, cố gắng giữ lại tính mạng của ta.
Cũng giống như khi ta còn nhỏ hơn nữa, vào ngày muội muội vừa mới chào đời.
Mẫu thân vẫn còn nằm trên giường.
Bà nội ta thấy là nữ nhi, lập tức muốn dìm c.h.ế.t trong bô nước tiểu.
Lại lo lắng oan hồn ám lấy, bèn đổi ý, muốn ném xuống sông.
Khi đó, ta chỉ mới bốn, năm tuổi, mặc cho bị đánh, bị chửi, ta vẫn kiên trì chạy theo, muốn nhìn muội muội lần cuối.
Không ai ngờ được, bà nội ta trượt chân, rơi xuống sông, c.h.ế.t đuối.
Còn ta, một đứa bé xíu, gian nan lắm mới ôm được đứa muội muội còn bọc trong tã trở về, run rẩy báo tin cho mọi người đến cứu giúp.
Tỷ tỷ cõng ta về nhà.
Ta bế muội muội về nhà.
Chúng ta m.á.u mủ một nhà, chỉ có thể dựa vào nhau mà sống.