Thính Ngân - Chương 25
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:52:57
Lượt xem: 226
Bà lão cả gia đình đều c.h.ế.t đuối trong cơn đại hồng thuỷ, chỉ còn lại một thân một mình, lẩm bẩm di ngôn rồi gieo mình xuống sông.
Những kẻ ăn mày gầy trơ xương, cướp giật miếng ăn với lũ chó hoang, bị cắn đứt cả ngón tay, thét lên thê thảm.
Cảnh tượng hoang tàn khắp chốn, dân sinh khổ sở không còn đường sống.
Thế gian quá ồn ào, khổ đau khiến lòng người bứt rứt bất an.
Ta cúi đầu, mặc cho mọi âm thanh bị cách biệt bên ngoài, giữa sự tĩnh lặng tuyệt đối của nội tâm, từng dòng suy nghĩ cuộn xoáy như sóng ngầm.
Càng nhìn rõ hơn thế gian này thống khổ nhường nào.
Càng nghe thấy rõ ràng tiếng gào thét của nhân gian.
Ánh mắt càng thêm sáng tỏ, kiên định bao nhiêu, thì nỗi khổ tràn ngập trong mắt ta càng thêm chấn động bấy nhiêu.
Như nước lũ cuộn trào.
Như sóng cả dâng lên.
Như phong ba bão táp.
Như vạn dân xao động, xé trời gào thét.
Lúc đó, ta đã nghĩ—Thế đạo này, ăn thịt người.
Vậy thì ta sẽ thay đổi thế đạo này.
Hận thù không thể chiếm trọn toàn bộ cuộc đời ta.
Ta không chỉ tự cứu mình, mà còn phải cứu người.
Không chỉ một người.
Mà là hàng vạn hàng triệu người.
Hồng Trần Vô Định
Vậy nên—Ta phải trèo lên.
Dùng mọi thủ đoạn, bằng mọi cách, trèo lên đỉnh cao quyền lực.
Chỉ khi có được quyền lực lớn nhất, ta mới có thể nắm trong tay vận mệnh, thay đổi trật tự thế gian này.
Ta cầm lấy ấn tín vừa khắc xong.
Giơ tay lên, đóng xuống chiếu thư màu vàng sáng.
Dấu ấn đỏ như máu, in đậm trên nền giấy.
Sắc phong chính mình làm Giám Quốc Công Chúa. Phong hiệu—Trường Chiêu.
28
Ngay khi Ung Quốc vừa thành lập, sứ thần của Lương Quốc đã lập tức đến ‘chúc mừng’.
Kẻ đến một bộ mặt hòa khí, cười tủm tỉm nói một tràng dài lời chúc tụng, sau đó dâng lên lễ vật mừng đại lễ.
Một đống đá ngọc vụn vặt, vài viên trân châu méo mó, trà cũ vỡ vụn, cùng một đôi "chim quý hiếm"—chim cu gáy.
Chính là loài chuyên chiếm tổ chim khách.
Sứ thần Lương Quốc vẫn duy trì nụ cười dối trá, ngụ ý sâu xa:
“Chữ ‘Ung’ trong cổ ngữ có nghĩa là chim nước tụ tập nơi vực sâu.”
“Hai con chim này chính là bệ hạ nhà ta đặc biệt căn dặn tìm về dâng lên cho điện hạ, quả là vừa vặn hợp cảnh.”
Một lời chế giễu trắng trợn.
Bóng gió nói rằng ta đã chiếm lấy lãnh thổ của Hà Thuận.
Còn đống lễ vật rách nát kia, chính là cách họ bố thí cho một đám ăn mày.
Bọn chúng đến đây không phải thực tâm chúc mừng.
Mà là để thị uy.
Hà Thuận có người thân trong cung của Lương Quốc, là phi tần của Lương Vương.
Hắn nhiều năm chiếm cứ Vệ Thành, kiểm soát Hạ Trạch, thu thuế nặng nề, bòn rút xương m.á.u người dân, mà một nửa số đó đều là cống nạp cho Lương Quốc.
Nhờ vậy mà hắn mới được Lương Vương chống lưng, đến khi không chống lại đại quân của ta, mới chạy trốn sang Lương Quốc cầu viện.
Giờ Lương Vương sai sứ đến đây để đòi lại thể diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thinh-ngan/chuong-25.html.]
Đánh phủ đầu bằng một món “lễ vật” nhục nhã, vẫn chưa đủ, sứ thần còn chỉ trích chê bai chính sách mới của ta, vênh váo lên giọng khinh bỉ, cuối cùng thì lộ ra mục đích thật sự—Yêu cầu Ung Quốc hàng năm triều cống cho Lương Quốc.
Thật đúng là sư tử há miệng lớn!
So với cống phẩm mà Vệ Thành dâng trước đây còn nhiều hơn gấp mấy lần! Mở miệng đòi:
Lương thực ba ngàn thạch.
Trâu năm mươi con.
Dê một trăm con.
Cá năm trăm cân.
Vải lụa một ngàn xấp…
Ta khựng tay.
Chén trà vừa mới rót trong tay ta lập tức hất thẳng vào mặt hắn. “Choang.”
Nước trà nóng bỏng, vụn sứ vỡ tan trên mặt đất.
Kẻ cầm đầu ôm mặt la hét, cuối cùng không còn giả bộ cười nổi nữa.
Vừa lúc đó, đám quan viên trong triều hiểu ngay thái độ của ta.
Lễ bộ thượng thư mới nhận đống “lễ vật” kia liền xắn tay áo, cầm lấy trà, trân châu, ngọc vụn, ném thẳng vào mặt đám sứ giả Lương Quốc.
“Còn muốn lương thực, cá, trâu, dê? Đồ ăn c*t đi!”
Ngay sau đó, hai bên lao vào đánh nhau ngay trong đại điện.
Ta bình thản uống chén trà mới vừa rót, lặng lẽ nhìn cảnh quan thần đánh nhau với sứ giả.
Nhìn đến khi một viên quan gầy yếu sắp không đánh nổi nữa, lúc này mới đứng dậy, tuốt kiếm, đầu mũi kiếm chỉ thẳng vào giữa trán sứ thần Lương Quốc.
Toàn bộ đại điện lập tức yên lặng.
Sứ thần tức giận đến phát run, nhưng cũng không dám động đậy.
Hắn cố gắng uy hiếp:
“Hai nước giao chiến, không g.i.ế.c sứ giả.”
Ta mỉm cười.
“Kỳ Thủy chảy xiết, nếu sứ thần Lương Quốc chẳng may c.h.ế.t đuối, đó là ý trời, sao có thể trách Ung Quốc chúng ta?”
Ý tứ rất rõ ràng—dám chọc ta, ta sẽ g.i.ế.c sạch.
Lúc này, đám sứ thần không còn dám hống hách, chật vật rời khỏi.
Ta “hữu hảo” tiễn bọn chúng ra khỏi phủ, thuận tay mở lồng, thả hai con chim cu gáy bay đi.
Một con đại bàng khổng lồ từ trên trời sà xuống, bắt gọn hai con mồi, đậu lên nóc nhà, thản nhiên xé thịt ăn ngay trước mặt bọn họ.
Ta ý vị thâm trường, chậm rãi nói:
“Từ xưa đến nay, ai có thực lực, kẻ đó làm vua.”
“Nếu có kẻ tự ví mình là chim sẻ, thì cũng nên nhớ—dù là chim cu hay chim khách, cuối cùng cũng chỉ là con mồi của kẻ săn mồi mà thôi.”
Sứ thần tái mặt, nhưng chưa kịp rời đi, ta đã mỉm cười nói thêm:
“Các ngươi tưởng chỉ có Hà Thuận có chỗ dựa, còn ta thì không?”
Sứ thần biến sắc, thận trọng nhìn ta.
Ta thản nhiên nói thẳng:
[“Phụ thân ta, Trương Văn Cảnh, hiện đang nắm giữ vị trí quan trọng ở Triệu Quốc.”
“Nếu các ngươi muốn cống phẩm, thì cứ tìm hắn mà đòi.”
“Nếu muốn gây chuyện với ta, thì trước tiên nên cân nhắc xem mình có đủ tư cách đứng trước mặt đại quan Triệu Quốc hay không.”]
Khoảng cách giữa một tiểu quốc và đại quốc, chính là khác biệt một trời một vực.
Ngay cả Lương Vương, khi đứng trước các đại thần Triệu Quốc, cũng không dám tùy tiện làm càn.
Sứ thần vừa kinh ngạc vừa bất an, vội vã rời khỏi Vệ Thành, chạy về Lương Quốc báo tin.
Nhìn bọn chúng đi xa, ta thu lại nụ cười.
Lập tức ra lệnh: “Ngay lập tức, xây tường thành.”