Thính Ngân - Chương 27
Cập nhật lúc: 2025-02-21 22:54:39
Lượt xem: 243
Ta có nhiều danh tướng, mưu thần.
Ta có bách tính và binh sĩ trung thành tuyệt đối.
Cộng thêm cách dụng binh quỷ dị, bị Lương Quốc gọi là “thần cơ diệu toán”.
Thế trận đang dần nghiêng về ta.
Lương Quốc muốn tận dụng địa thế, thủy lợi để làm suy yếu Ung Quốc.
Nhưng ta chưa từng ngừng xây dựng đê điều, hồ chứa.
Mùa hạn hán, lấy nước từ hồ để tưới tiêu.
Mùa lũ lụt, để hồ chứa nước, tránh ngập.
Lương Quốc không còn cách nào tận dụng con đập của chúng để chèn ép ta.
Bị dồn đến đường cùng, Lương Vương buộc phải hạ mình, quay sang cầu viện Thi Quốc.
Những nước chư hầu cũ như bọn chúng có một thứ mà chúng ta—một lũ “thảo khấu”, “mọi rợ” không có—Quan hệ chính trị phức tạp giữa các triều đình.
Càng là quốc gia lâu đời, thì càng có nhiều liên minh và quan hệ huyết thống ràng buộc.
Hai nước hợp lực tấn công, Ung Quốc lúc này đã kiệt quệ, chắc chắn sẽ bị nghiền nát.
Trước chiến tuyến, hai bên khói lửa mịt mù, binh sĩ dàn trận.
Hà Thuận tự mình ra trận bên phía địch, cười sằng sặc.
"Đầu hàng đi, tên trâu đất kia! Đưa tiểu công chúa xinh đẹp của ngươi ra đây cho huynh đệ ta hưởng thụ một phen, lão tử sẽ để ngươi c.h.ế.t toàn thây!"
Lý Nhị Ngưu giận đến đỏ bừng mặt, trừng mắt trợn tròn, tay siết chặt đại đao, cày thành một rãnh dài trên đất.
Ta từ nhỏ thường xuyên thiếu ăn, thân thể vốn đã gầy yếu, dù ngày ngày khổ luyện võ nghệ, cũng chỉ miễn cưỡng đủ để tự vệ, không thể đích thân ra trận.
Ta đứng trên tường thành, cúi mắt nhìn xuống, không bị khiêu khích một chút nào.
Nhẹ nhàng nói một câu:
“Bắn tên.”
Ta không thèm bận tâm đến viện quân của Thi Quốc đang kéo đến.
Ngay khi ta ra lệnh, Lý Nhị Ngưu đã chờ sẵn, dẫn quân ào ạt xông lên.
Từ trên tường thành, mưa tên rợp trời b.ắ.n xuống.
Không b.ắ.n bừa.
Không b.ắ.n loạn.
Chỉ nhắm duy nhất một người—Hà Thuận.
Mũi tên lao đến như châu chấu, ép hắn chật vật tháo chạy, vội vàng trốn ra sau đội hình quân địch.
Hắn không thể hiểu nổi.
Vì sao Ung Quốc đã đến bước đường cùng, mà vẫn không chịu đầu hàng.
Hắn không hiểu—Cái gọi là “tiểu công chúa” trong miệng hắn, trong lòng bách tính Ung Quốc có ý nghĩa như thế nào.
Hắn không biết, hắn đã làm bùng lên ngọn lửa căm hận của toàn quân.
Quân Lương Quốc bị đẩy lùi từng bước.
Tướng lĩnh của Lương Quốc cũng không dám tiến lên.
Hà Thuận cố gắng cầm cự, chờ quân Thi Quốc tới tiếp viện.
Nhưng chờ mãi, viện quân vẫn không xuất hiện.
Ngược lại, một tin dữ truyền đến.
Kho lương thảo tiếp viện của bọn chúng, đã bị thiêu rụi.
Một năm trước, ta đã ngồi bên giường bệnh của nữ tử kia, nói với nàng—
“Ngươi không g.i.ế.c được kẻ thù. Nhưng ta thì chưa từng nhận thua. Ta có thể giúp ngươi tiếp tục báo thù.”
Nhìn thẳng vào mắt nàng, ta hỏi:
“Có muốn gia nhập ta không?”
Nàng đáp ngay lập tức: “Muốn!”
Giọng nàng mạnh mẽ, dứt khoát, như búa bổ vào đá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thinh-ngan/chuong-27.html.]
Khi ấy, ta mới hỏi tên nàng.
Nàng tên Trương Kiều Kiều, cao to lực lưỡng, mạnh mẽ như trâu mộng, làn da ngăm đen, khuôn mặt cương nghị, bẩm sinh có sức mạnh trời ban.
Một nhân tài hiếm có.
Nhưng khác với Chu Lăng, vốn có võ công sẵn từ nhỏ.
Nàng chỉ có sức mạnh thô, không có chiêu thức bài bản.
Ta ném nàng vào quân doanh, để nàng tự học hỏi, tự trưởng thành.
Nàng không làm ta thất vọng.
Hai năm lăn lộn trên chiến trường, nàng đã trở thành một viên tướng sát thần lẫy lừng.
Ta lệnh cho Trương Kiều Kiều, dẫn quân vòng ra sau lưng, cắt đứt nguồn tiếp tế của quân địch.
Hà Thuận hoảng loạn.
Vừa lộ ra dấu hiệu sợ hãi, hắn lập tức mất kiểm soát.
Một mũi tên đuổi theo hắn, hắn né được.
Mũi tên thứ hai, xuyên thẳng vào ngực.
Thân hình khẽ run, rồi rơi thẳng khỏi lưng ngựa.
Giữa lúc hai quân giao chiến, mưa tên tiếp tục b.ắ.n về phía hắn
Hà Thuận trở thành cái rổ, thân thể chi chít lỗ thủng.
Đó chính là kết cục của kẻ mở miệng nói nhảm quá nhiều.
31
Quân Lương sụp đổ như núi lở, đến khi ta tiến thẳng vào kinh đô Lương Quốc, bọn chúng vẫn chẳng thấy bóng dáng viện binh từ Thi Quốc.
Lương Vương không cam lòng, trước khi c.h.ế.t vẫn không hiểu nổi, “Tại sao? Rốt cuộc là vì sao?”
Ta nhìn quanh cung điện xa hoa rực rỡ, nhàn nhạt giải thích, “Bởi vì Thi Quốc còn lo chưa xong thân mình. Kinh thành Thi Quốc, đã bị Thái Quốc công phá.”
Xa thân, gần đánh, phân tán lực lượng, lần lượt tiêu diệt.
Thái Quốc nằm bên kia Lương Quốc và Thi Quốc, cũng giáp biên giới với hai nước này.
Bấy lâu nay, bị Lương Quốc và Thi Quốc chèn ép, nhưng không thể phản kháng, bởi chỉ đánh nổi một nước, không chống lại được cả hai nước cùng lúc.
Ta bí mật phái sứ thần, thương nghị với Thái Quốc—
Ta đánh Lương Quốc .
Chờ quân Thi rời kinh thành tiếp viện, quân lực sơ hở.
Thái Quốc lập tức thừa cơ, tiến công thẳng vào kinh đô Thi Quốc.
Mỗi người đánh một nước.
Quân Lương lâm nguy, cầu viện quân Thi, nhưng quân Thi đã chẳng còn đường lui.
Lương Vương sợ chết, cúi đầu cầu xin, nguyện hàng phục Ung Quốc, thề sẽ không bao giờ dòm ngó lãnh thổ của ta nữa.
Ta nhìn hắn, nhẹ nhàng nói, “Ngươi thèm thuồng đất đai của ta. Chẳng lẽ, ta lại không thèm thuồng lãnh thổ của ngươi sao?”
Ta chưa từng là một kẻ chỉ biết giữ vững giang sơn.
Hồng Trần Vô Định
Ngay từ khi chiến tranh nổ ra, ta chưa từng chỉ muốn bảo vệ bản thân.
Ta muốn nuốt trọn cả Lương Quốc.
Từ xưa đến nay, chưa từng có một cường quốc nào, chỉ sở hữu một nửa con sông mẹ của nó.
Một vương triều muốn phát triển hùng mạnh, không thể chỉ dựa vào mưu kế thủ đoạn.
Điều quan trọng nhất, nền tảng nhất—chính là tài nguyên.
Sông núi, đất đai, dân số, khoáng sản, thủy lợi, vị trí chiến lược…
Những thứ này mới là cốt lõi của quốc gia.
Ta không thể để một nước chư hầu ở thượng nguồn tùy tiện xây đập gây rối.
Ung Quốc phải hoàn toàn kiểm soát Kỳ Thủy.
Ta tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Lương Vương, nhưng không vội ăn mừng chiến thắng.
Lập tức hạ lệnh điều quân sẵn sàng đối phó Thái Quốc, đề phòng bọn chúng nuốt trọn Thi Quốc, sau đó thừa cơ đánh ta lúc ta vừa trải qua chiến tranh kiệt quệ.