Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 32

Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:34:37
Lượt xem: 129

Nhưng Oanh Nương lại lựa chọn tiếp tục ở lại, đi khắp nơi thu thập địa lý, ghi chép phong thổ nhân tình, từng lần từng lần gửi tin tức về triều đình.

 

Hôm ấy, nàng trở về đô thành, lập tức tiến cung diện kiến.

 

Sau khi vào điện, nàng kích động vô cùng, nhỏ giọng đề nghị ta cho lui hết quần thần.

 

Khi trong điện chỉ còn hai người, nàng hạ giọng nói:

 

“Điện hạ, ta đã phát hiện một mỏ khoáng thạch.”

 

36

 

Ta tự mình dẫn theo một nhóm người, bí mật đi điều tra.

 

Là mỏ sắt. Một phát hiện kinh thiên động địa.

 

Luyện khí giới, chế nông cụ, xây dựng công trình, lợi ích vô tận.

 

Trong thời loạn, kẻ nào có nhiều binh khí, kẻ đó nắm giữ nhiều thắng lợi.

 

Nhưng còn chưa kịp bố trí khai thác, tin tức đã bị rò rỉ.

 

Hai đại quốc lân cận Ung Quốc – Yên và Niết, lập tức biết chuyện.

 

Trong triều, quần thần tranh cãi ầm ĩ, lo lắng không thôi.

 

Bản đồ thiên hạ ngày nay, các nước chư hầu lớn nhỏ san sát, nhưng cục diện tạm thời ổn định.

 

Sáu đại quốc kìm hãm lẫn nhau, trong đó, Yên và Niết là hai nước lớn gần Ung Quốc nhất.

 

Yên, Niết là đại quốc, hoàn toàn khác với Lương, Thi, Thái trước kia.

 

Nếu so với bọn chúng, Ung Quốc yếu kém hơn nhiều, chỉ có thể trở thành miếng thịt mặc người xâu xé.

 

"*Hoài bích kỳ tội."

 

(*Hoài bích kỳ tội: Mang ngọc mà chuốc lấy tội - sở hữu thứ quý giá nhưng lại trở thành nguyên nhân dẫn đến tai họa)

 

Một mỏ sắt quý giá, thoáng chốc trở thành một củ khoai nóng phỏng tay.

 

Các đại thần lo sợ, Yên và Niết sẽ phát binh xâm lược, cướp đoạt mỏ quặng.

 

Mưu sĩ trong triều lần lượt dâng kế sách, nhưng không tìm được cách phá cục.

 

Có người hỏi đến Thẩm Niệm Chương, người vẫn trầm mặc nãy giờ.

 

Hắn nhìn ta một cái, sau đó bình thản buông một câu: "Dâng cho Niết Quốc."

 

Lời vừa dứt, văn võ bá quan phẫn nộ, rối rít mắng hắn nhu nhược.

 

Chờ bọn họ cãi xong, ta mới chậm rãi nói: "Được, cứ làm vậy đi."

 

Bởi vì, đó cũng là kế hoạch của ta.

 

Trao mỏ quặng cho Niết Quốc, nhưng chỉ cho Niết Quốc.

 

Nếu phát binh kháng cự, Ung Quốc tất yếu không địch lại hai đại quốc, chắc chắn sẽ bị đánh bại, bị chia cắt.

 

Nếu chủ động giao toàn bộ mỏ quặng cho Niết Quốc, thì Ung Quốc sẽ thoát khỏi vòng tranh đoạt.

 

Lúc đó, mâu thuẫn sẽ là giữa Yên và Niết.

 

Khi tài nguyên nằm trong tay ta, cả hai sẽ hợp lực đến cướp đoạt.

 

Nhưng khi tài nguyên đã thuộc về Niết Quốc, Yên Quốc cũng chỉ có thể đến đó mà tranh giành.

 

Tại sao chọn Niết, không phải Yên?

 

Bởi vì Niết gần hơn.

 

Một nước đã cầm trong tay lợi ích, sao có thể tự nguyện nhường lại cho kẻ khác?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-32.html.]

Một âm mưu công khai, nhưng không ai có thể từ chối.

 

Niết Quốc vui vẻ tiếp nhận, còn phái binh đến giúp Ung Quốc khai thác quặng.

 

Ta cũng đưa ra một điều kiện – đổi lấy binh mã Niết Quốc, cùng Ung Quốc tiêu diệt Thái Quốc.

 

Lúc đó, Thái Quốc đã nhẫn nhịn suốt nhiều năm, âm thầm rèn quân, mài đao, chuẩn bị đại chiến với Ung Quốc.

 

Nhưng khi bọn chúng còn chưa kịp xuất binh, Niết Quốc đã đưa quân đến cửa.

 

Chưa đầy một tháng, đại quân Ung-Niết liên minh, đánh sập toàn bộ tuyến phòng ngự, chiếm lấy nửa giang sơn Thái Quốc.

 

Bản đồ Ung Quốc lại mở rộng thêm một mảng lớn.

 

Không lâu sau, Yên Quốc biết chuyện.

 

Hay tin Ung và Niết đã liên minh, mỏ quặng mới lại hoàn toàn rơi vào tay Niết Quốc, không chừa cho chúng chút cơ hội nào, giận đến nỗi lập tức phát binh.

 

Niết Quốc muốn độc chiếm tài nguyên, còn ép dân Ung Quốc khai thác cho mình, tất nhiên phải xuất quân bảo vệ.

 

Yên và Niết cân bằng thực lực, đã bất hòa từ lâu.

 

Nay mối hận cũ chưa tan, lại thêm mâu thuẫn mới, chiến tranh nổ ra dữ dội.

 

Hai nước c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau, Yên Quốc không còn tâm trí gây sự với Ung Quốc.

 

Mấy lần phát binh tấn công, đều bị Niết Quốc chặn lại, cuối cùng cũng không cố nữa.

 

Trong cơn hỗn loạn, Ung Quốc quỷ dị mà an ổn.

 

Bốn năm trôi qua, quốc lực dần mạnh lên, dân sinh càng lúc càng thịnh vượng.

 

Niết Quốc cũng gửi mỹ nhân sang hòa thân.

 

Có cả công chúa Niết Quốc, lẫn công chúa Thi Quốc đã bị bán sang Niết Quốc từ trước.

 

Người Ung Quốc gần như đã quên mất Lý Nhị Ngưu.

 

Bản thân Lý Nhị Ngưu, cũng chỉ coi mình là một tướng quân tiên phong.

 

Bấy lâu không có chiến sự, hắn thoải mái tận hưởng ngày tháng nhàn nhã.

 

Hay tin Niết Quốc muốn gả vương nữ cho mình, hắn xoa xoa tay, có chút lúng túng: "Ta nào dám nhận một mỹ nhân kiều diễm như vậy chứ?"

 

Sau đó chạy mất dạng.

 

Có lẽ cả đời này, hắn sẽ một lòng thủ tiết vì mẫu thân ta.

 

Ta cũng không muốn những người này.

 

Nhưng trên mặt mũi, không thể từ chối thiện ý của Niết Quốc.

 

Bọn chúng hẳn là nhìn ra.

 

Lý Nhị Ngưu không có vợ, không có con, chỉ có một nghĩa nữ là ta.

 

À, còn có Chu Linh, nửa đứa con nuôi nữa.

 

Hồng Trần Vô Định

Niết Quốc muốn chen chân vào hậu cung Ung Quốc, lợi dụng hậu duệ vương thất để củng cố ảnh hưởng.

 

Bởi vì Ung Quốc lớn mạnh quá nhanh, đã bắt đầu làm bọn chúng kiêng dè.

 

Thôi kệ. Dù gì thì người cũng đã gửi đến rồi.

 

37

 

Ung Quốc không có hoàng thất để cưới họ, ta cho triệu kiến những mỹ nhân này, để họ tự chọn một vị đại thần chưa lập gia đình mà ưng ý.

 

Ngoại trừ hai vị công chúa, những nữ quyến thuộc tầng lớp quý tộc thấp hơn của Niết Quốc rất vui vẻ được gả vào các gia đình quan lại trong triều đình. Dù sao thì nếu vào cung cũng chỉ có thể làm phi tần mà thôi, không có chỗ dựa ở nước khác, đương nhiên phải nhanh chóng tìm một bến đỗ, rất nhanh đã định được hôn sự.

 

Công chúa Niết Quốc không kiêu căng, cũng không hạ mình, chỉ trầm tĩnh nói rằng nàng muốn vào cung làm nữ quan, nếu Ung Quốc không có hoàng tử hoàng tôn, vậy nàng nguyện tận tâm phụ tá Trường Chiêu công chúa.

 

Mặc dù trên danh nghĩa đều là công chúa, nhưng hoàn cảnh khác biệt. Ta là nữ đế nắm quyền, còn công chúa Niết Quốc chỉ là một trong hàng chục vị công chúa của vương triều Niết, ngay từ nhỏ đã được nuôi dưỡng để làm công cụ liên hôn, củng cố đồng minh.

Loading...