Thính Ngân - Chương 33
Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:35:04
Lượt xem: 112
Nàng có thể trở thành nữ quan cũng coi như một kết cục tốt đẹp. Ta đồng ý.
Công chúa Thi Quốc lại khiến người khác phải đau đầu.
Ban đầu nàng để mắt đến một vị tướng trẻ vừa được đề bạt.
Ta vẫn còn nhớ tiểu tướng quân đó – Tạ Kỳ Ninh, xuất thân từ quý tộc cũ của Lương Quốc, gia tộc chủ yếu là quan văn, nhưng hắn lại chọn cầm thương lên ngựa, quyết bảo vệ đất nước và bá tánh.
Tạ gia sớm đã quy phục Ung Quốc, Tạ Kỳ Ninh đương nhiên cũng gia nhập quân đội, nhưng gần đây không có chiến sự, nên được điều về làm thống lĩnh cấm vệ của ta.
Một thiếu niên tướng quân, tiền đồ rộng mở, tất nhiên khiến người khác yêu thích, nhưng hắn từ chối công chúa Thi Quốc, nói rằng bản thân chưa lập được công danh nên chưa nghĩ đến chuyện thành thân.
Công chúa Thi Quốc tức giận, liền để ý đến thừa tướng.
Lễ bộ sắp xếp cho nàng ở tạm trong khách viện của tướng phủ.
Thừa tướng vốn xuất thân là một thư sinh nghèo, nay thân phận quyền cao chức trọng nhưng vẫn giữ phong thái nho nhã, điềm đạm ôn hòa, là kiểu nam nhân mà nhiều nữ nhân thầm ngưỡng mộ.
Nhưng thừa tướng ngày ngày vùi đầu vào công vụ, hết xử lý chính sự trong thư phòng lại lên triều bàn luận quốc sự, công chúa Thi Quốc còn chưa kịp thấy mặt đã bực bội không chịu nổi, cuối cùng trực tiếp xông vào thư phòng.
Thừa tướng dù kiệt quệ mệt mỏi, nhưng vẫn không rời tay khỏi chồng công văn.
Hồng Trần Vô Định
Công chúa Thi Quốc không hiểu nổi hắn cần cù đến mức nào.
Hắn cũng không đáp, chỉ tiện tay viết lên giấy một câu.
Công chúa cầm lấy, ngơ ngác đọc lên:
“Cái gì đây?”
“*Sĩ vi tri kỷ giả tử.”
(*Kẻ sĩ sẵn sàng c.h.ế.t vì người tri kỷ của mình - Người có tài sẵn sàng hy sinh vì người hiểu và trân trọng mình.)
Thừa tướng kiên nhẫn giải thích.
Không muốn dây dưa với nàng nữa, hắn sai người đưa nàng về.
Cùng lúc đó, hắn cũng gửi lại tờ giấy viết tay.
Ta cầm lên nhìn.
Trên đó là chữ viết bằng ngôn ngữ của Thi Quốc, còn cố tình viết sai một chữ.
Là công chúa của một nước, nàng không những không biết chữ của đất nước mình, mà thậm chí còn không hề nhận ra lỗi sai, chỉ liếc qua rồi bỏ qua.
Ta đã hiểu.
Đây là một gian tế.
Công chúa Thi Quốc vốn nổi tiếng tài hoa, tinh thông thi thư.
Không biết kẻ đứng sau phái nàng đến rốt cuộc có mục đích gì, nên ta quyết định quan sát thêm một thời gian.
Công chúa Thi Quốc bị từ chối hai lần, vô cùng tức giận, chạy đến than khóc với công chúa Niết Quốc. Hai người đồng hành từ xa đến đây, cũng xem như có chút giao tình.
Sau đó, nàng tình cờ chạm mặt Thẩm Niệm Chương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-33.html.]
Chỉ một cái nhìn lướt qua, tim đã loạn nhịp.
Mấy năm nay, danh tiếng của Thẩm Niệm Chương lẫy lừng, thiên hạ đều truyền tụng rằng “Thẩm quân, quốc sĩ vô song”.
Công chúa Thi Quốc lại động lòng, nói với công chúa Niết Quốc:
“Sĩ vi tri kỷ giả tử, bổn cung có thể vì Thẩm quân mà chết.”
Công chúa Niết Quốc chỉnh lại:
“Phải là sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung. Sĩ ở đây là nói đến bậc khanh tướng đại phu. Nếu ngươi thật sự thích hắn, có thể trang điểm xinh đẹp hơn một chút, tìm cơ hội tình cờ gặp gỡ.”
“Nhưng ta khuyên ngươi đừng làm vậy. Thẩm quân xem chừng đã có người trong lòng rồi.”
Công chúa Thi Quốc cũng nghe ngóng được chuyện này.
Ai ở trong Ung Cung đủ lâu cũng có thể nhìn ra rằng Thẩm quân đã ngưỡng mộ công chúa Trường Chiêu từ lâu.
Nhưng nàng không hề biết khó mà lui, ngược lại, nàng thường xuyên tạo cơ hội để tiếp xúc với Thẩm Niệm Chương, thậm chí còn lặng lẽ tỏa ra một chút địch ý đối với ta.
Ví dụ như khi Sương Vân tìm cho ta một cây trâm mẫu đơn mới, vài ngày sau, trên đầu nàng cũng xuất hiện một chiếc gần giống, nhưng lớn hơn và đẹp hơn.
Ví dụ như nàng thường xuyên ra vẻ đáng thương mà trò chuyện với Thẩm Niệm Chương, trong lời nói ám chỉ hạ thấp ta.
Hoặc như ánh mắt tràn đầy thù địch mỗi khi nhìn về phía ta.
Ta bận rộn với chính sự, nào có thời gian chơi mấy trò cãi vã tranh giành nam nhân này.
Nhưng Thẩm Niệm Chương lại không giống hai người trước đó, chỉ biết tránh né.
Hắn nhàn nhạt mỉm cười, nhìn nàng nhảy lên nhảy xuống, nếu không phải đoán được rằng ta giữ nàng lại có dụng ý, thì trong mắt hắn, nàng đã là một người c.h.ế.t rồi.
Một công chúa mất nước, lại dám vô lễ với ta như vậy.
Có lẽ vì thái độ lạnh nhạt của Thẩm Niệm Chương khiến công chúa Thi Quốc tức giận đến cực điểm, nên tại yến tiệc mừng lập quốc của Ung Quốc, khi ta cùng sứ thần các nước đi ngang qua hoa viên, nàng đột nhiên xuất hiện.
Quần áo rách nát, cả người dơ bẩn, còn có vết máu, nàng lảo đảo từ phía sau giả sơn chạy ra, rồi ngã xuống ngay trước mặt ta.
Tỳ nữ của nàng cuống cuồng chạy đến, vừa thấy tình cảnh này, lập tức òa khóc.
"Công chúa, công chúa, nô tỳ cuối cùng cũng tìm thấy người rồi!"
Nàng ta vừa khóc vừa hướng về phía mọi người xung quanh:
"Thi Quốc mất nước, công chúa vốn đã mồ côi, đáng thương vô cùng, nay lại bị kẻ khác làm nhục đến thế này. Nhất định là có người hãm hại công chúa, cầu xin chư vị vì người đòi lại công lý!"
Sau đó quay lại, hỏi công chúa Thi Quốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng co người lại, nhìn về phía ta, há miệng mấy lần nhưng không thể phát ra tiếng, cổ họng khàn đặc.
Dù không nói một lời, nhưng ai cũng có thể thấy—
Có lẽ, nàng đang ngầm ám chỉ rằng ta là kẻ đã sai người làm nhục nàng.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Sứ thần các nước nhìn về phía ta, ánh mắt đầy kinh ngạc và nghi hoặc.