Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-02-22 22:36:47
Lượt xem: 108

40

 

Yên Quốc đột nhiên phát binh, quy mô còn lớn hơn bất cứ lần nào trước đó.

 

Biên quan bị đánh bất ngờ, quân phòng thủ không kịp trở tay, liên tục thất thủ mất vài thành trì, tình hình vô cùng nguy cấp.

 

Ta lập tức đình chỉ mọi công việc trong triều, giữ lại một phần binh lực bảo vệ kinh thành, còn lại đều dồn hết lên biên giới Tây Bắc để chống cự Yên Quân, đồng thời thông báo cho Niết Quốc khẩn trương viện trợ.

 

Ta tự mình đến tiền tuyến chủ trì đại cục.

 

Tất cả các tướng lĩnh trọng yếu đều đã sẵn sàng, chuẩn bị lên đường.

 

Trên đường xuất phát, lần đầu tiên được chính thức lên chiến trường, Tạ Kỳ Ninh hưng phấn đến cực độ.

 

Hắn cưỡi một con bạch mã cao lớn, khoác giáp trụ sáng loáng, tay cầm trường thương tua đỏ, hăm hở thúc ngựa chạy sát bên xe ta, theo sát bên cạnh.

 

"Điện hạ! Điện hạ!"

 

Ta vén rèm xe, nghiêng đầu nhìn hắn.

 

Thiếu niên tướng quân, mày kiếm mắt sao, khí thế hiên ngang, gan dạ không sợ hãi, giương thương cưỡi ngựa, nguyện dẹp yên thiên hạ.

 

Hắn hơi đỏ mặt, có chút ngượng ngùng.

 

"Điện hạ, thần có một người trong lòng. Đợi khi lập công trở về, thần muốn thẳng thắn nói với nàng ấy. Điện hạ có thể chúc phúc cho thần trước được không?"

 

Trương Kiều Kiều lập tức nhấc chân đá vào m.ô.n.g ngựa của hắn.

 

"Cút cút cút! Ngươi cho con ngựa này ăn cái gì thế hả? Nó xì hơi thúi quá đi!"

 

Mọi người cười ầm lên.

 

Tạ Kỳ Ninh tái mặt, hoảng hốt kêu lên:

 

"Hỏng rồi! Chắc nó ăn vụng hết số cà rốt ta chuẩn bị trước rồi!"

 

Nói xong liền hấp tấp xoay người chạy đi tìm thầy thuốc thú y.

 

Ta khẽ cong môi cười.

 

Người đi rồi, nhưng ta vẫn nhẹ giọng nói:

 

"Chúc phúc ngươi, mong mọi điều đều như ý nguyện."

 

Đoàn quân ngày đêm hành quân, vượt sông qua núi, vội vã tiến về biên quan.

 

Nhưng còn chưa kịp đến chiến trường, trên đường đã rơi vào ổ phục kích.

 

Thương vong thảm trọng.

Hồng Trần Vô Định

 

41

 

Cỗ xe ngựa lao xuống vách đá không quá cao.

 

Khi ta tỉnh lại từ cơn mê man, trong khu rừng hoang vắng này, ngoài chiếc xe đã vỡ nát và con ngựa đã chết, chỉ còn lại mình ta.

 

Khoảng cách đến tiền tuyến vẫn còn xa, không ai ngờ được lại có một ổ mai phục lớn như vậy.

 

Không có chuẩn bị trước, lại thêm quân tiên phong vốn không đông người, trận chiến nhanh chóng rơi vào thế bất lợi.

 

Phu xe vung roi thúc ngựa phi xuống vách đá, còn bản thân hắn nhảy khỏi xe, rút đao cản địch.

 

Vách đá này không cao, hẳn là không thể làm ta mất mạng.

 

Ta trúng mấy mũi tên, trong lồng n.g.ự.c còn bị đ.â.m một mảnh gỗ vỡ.

 

Ta rút hết tên và mảnh gỗ ra, lảo đảo từng bước trèo lên sườn dốc.

 

Trước mắt chỉ là một cảnh tượng hỗn loạn thê lương.

 

Máu đã nhuộm đỏ đất đai thành từng mảng loang lổ.

 

Những t.h.i t.h.ể vương vãi trên mặt đất, phần lớn đều là binh sĩ của Ung Quốc.

 

Quân Yên đã rời đi, bọn chúng thậm chí còn chưa dọn dẹp chiến trường.

 

Hẳn là đã có người đột phá vòng vây trốn thoát, quân địch đang đuổi theo kẻ sống sót.

 

Sự tĩnh lặng đến quỷ dị.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thinh-ngan/chuong-36.html.]

 

Ta từng bước, từng bước, lê thân thể đầy máu, chậm rãi đi qua những thi thể, cố gắng phán đoán xem có ai còn sống hay không.

 

Từ nhỏ ta đã có trí nhớ siêu phàm, giờ đây, trí nhớ quá tốt này lại giống như một lưỡi d.a.o sắc bén, cứa từng nhát vào tim ta.

 

Ta còn nhớ rõ người lính gục trong đám cỏ kia, trước khi nhập ngũ từng làm nghề xiếc, đôi tay linh hoạt đến mức có thể xoay hai chồng bát trên đầu ngón tay.

 

Mỗi khi quân doanh nhóm lửa uống rượu ăn mừng chiến thắng, hắn luôn là người đứng ra biểu diễn tiết mục sở trường.

 

Ta né qua đám cỏ đẫm máu, cố không dẫm lên hắn.

 

Phía trước, một tiểu binh ăn mặc buồn cười nằm sõng soài trên đất, một ống tay áo dài hơn cái còn lại.

 

Lúc còn sống, mọi người vẫn hay trêu hắn về bộ đồ này.

 

Hắn chỉ cười, nói rằng đó là áo mẹ mới khâu cho hắn, chưa làm xong đã phải lên đường.

 

Đợi khi trở về, hắn sẽ bảo mẹ khâu nốt phần còn lại.

 

Mẹ hắn sẽ mãi mãi không chờ được hắn quay về nữa.

 

Chiếc áo dày thấm đầy m.á.u lạnh.

 

Ta lảo đảo một bước, vội lùi lại.

 

Trên người ta cũng đang không ngừng rỉ máu.

 

Ta không muốn làm dơ bẩn bộ y phục chưa kịp hoàn thành ấy thêm nữa.

 

Gần chân ta, một t.h.i t.h.ể khác vẫn đang quỳ rạp dưới đất.

 

Kẻ địch và hắn bị cùng một mũi thương đ.â.m xuyên thân thể, mãi chưa ngã xuống.

 

Ta còn nhớ, hắn nuôi một con gà trống đẹp mã làm thú cưng, suốt ngày cãi nhau với người khác trước cửa doanh trại.

 

Binh sĩ kia phàn nàn rằng con gà của hắn gáy nửa đêm gây ồn ào.

 

Hắn khóc lóc chạy đến tố cáo người kia muốn g.i.ế.c gà của hắn làm thịt.

 

Đối phương khinh bỉ phun một bãi nước bọt, chế nhạo:

 

"Khóc lóc sướt mướt, đúng là đồ không có cốt khí!"

 

Thế nhưng, tên binh sĩ yếu đuối, ưa khóc nhè ngày ấy—Hôm nay lại liều mạng đến hơi thở cuối cùng, quyết tử cùng kẻ địch, đổi lấy một mạng.

 

Ta nhặt một thanh đao, c.h.é.m đứt ngọn thương, để hắn và kẻ địch không còn phải dính chặt vào nhau nữa.

 

 

Rồi ta nhìn thấy Tạ Kỳ Ninh.

 

Hắn hấp hối.

 

Giáp trụ đã bị kẻ địch lột đi, chỉ còn một mảnh giáp rơi xuống đất.

 

Bộ giáp từng sáng bóng lấp lánh, giờ đây lấm lem bùn đất.

 

Con bạch mã kiêu ngạo của hắn ngã xuống không xa.

 

Quân địch quá tàn nhẫn, chặt đứt cả hai chân hắn.

 

Tạ Kỳ Ninh nằm trên mặt đất, hơi thở mong manh, m.á.u đã chảy cạn gần hết.

 

Nhưng khi thấy ta, đôi mắt hắn sáng bừng lên.

 

"Điện hạ..."

 

"Điện hạ... Người còn sống... Thật tốt..."

 

Hắn cầu xin ta g.i.ế.c hắn.

 

Chân hắn đã không còn, dù có may mắn sống sót quay về, hắn cũng sẽ trở thành một kẻ tàn phế.

 

Vị thiếu niên tướng quân từng có tiền đồ rực rỡ như ánh mặt trời, trong cốt tủy có một sự kiêu hãnh bướng bỉnh.

 

Hắn không muốn kết thúc cuộc đời mình trong cảnh thảm hại ấy.

 

Hắn thà c.h.ế.t đi, giữ lại hình ảnh đẹp đẽ nhất trong lòng người hắn yêu.

 

Cuối cùng, hắn cũng không thể thổ lộ lòng mình với người ấy nữa.

Loading...