Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:04:20
Lượt xem: 469

Mẫu thân ta dịu dàng, đoan trang, tỷ tỷ ta, muội muội ta cũng vậy, đều là những nữ nhi ngoan ngoãn nghe lời.

 

Chỉ có ta là ngoại lệ.

 

Ta có một sự ngoan cường bẩm sinh.

 

Khi hắn đánh mắng tỷ tỷ, ta lao lên cắn hắn, dù có bị bẻ gãy răng sữa cũng phải cắn rách thịt hắn, để hắn cũng phải chịu đau đớn như ta.

 

Khi muội muội vừa chào đời, bà nội định dìm c.h.ế.t nó trong bô nước tiểu, ta đã nói với bà—

 

"Nghe nói ở thôn bên có nhà bị quỷ ám, cả gia đình gặp xui xẻo, còn mắc bệnh quái lạ. Dường như… cũng từng có người c.h.ế.t trong nhà như vậy."

 

Bà nội nghe xong thì đổi ý, muốn đem muội muội đi dìm sông.

 

Ta vẫn chạy theo sau, vừa khóc vừa xin, cầu bà nội cho ta được nhìn muội muội lần cuối, được ôm nó một lần.

 

Bà nội ta phiền lòng, bực bội ném đứa bé cho ta.

 

Ta đón lấy.

 

Nước mắt ngừng rơi.

 

Khuôn mặt non nớt của ta không còn chút biểu cảm nào nữa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng bà.

 

Chờ bà không đề phòng, ta thản nhiên đưa tay đẩy mạnh.

 

Bà nội ta—

 

Cả đời làm khổ mẫu thân và tỷ tỷ—

 

Không thể ngờ kết cục của bà lại như thế.

 

Bà ta trừng trừng nhìn ta, vừa sợ hãi, vừa giận dữ, hét lên câu cuối cùng trước khi chết:

 

"Ngươi còn nhỏ thế này, mà đã ác độc như vậy!"

 

Ta nhìn bà chìm dần xuống nước, sau đó mới hốt hoảng chạy về báo tin.

 

Khi ấy, ta chỉ mới bốn, năm tuổi, vẫn còn hay vấp ngã khi chạy.

 

Vậy mà ta đã g.i.ế.c người đầu tiên.

 

Người đó, là bà nội ruột của ta.

 

Tỷ tỷ và muội muội đều giống mẫu thân.

 

Có lẽ, ta lại giống phụ thân.

 

Nhưng ta tàn nhẫn hơn hắn.

 

Hắn bảy tuổi làm thơ, chín tuổi viết phú, mười tuổi đã đọc hết Tứ Thư Ngũ Kinh.

 

Còn ta, từ lúc rất nhỏ, đã bắt đầu nhớ mọi thứ.

 

Thơ, phú, kinh, sách—ta đọc một lần, không bao giờ quên.

 

Phụ thân nói nữ nhi không được đọc sách, không cho chúng ta động vào thư tịch hắn quý trọng.

 

Hắn không biết—

 

Những lúc hắn phơi sách, những lúc ta quét dọn, ta đã lật từng trang một, âm thầm khắc vào đầu.

 

Những điển tịch khó nhằn nhất, ta đều ghi tạc vào lòng.

 

Hắn càng không biết—

 

Ta chưa từng để lộ rằng ta hiểu hết những chữ đó.

 

Hồi nhỏ, ta là đứa ngỗ ngược, khiến hắn ghét cay ghét đắng.

 

Nhưng lớn lên, ta thay đổi.

 

Không còn phản kháng, không cãi lại, không đánh trả.

 

Bất cứ điều gì, ta cũng thuận theo ý hắn.

 

Hắn dần dần không còn ghét ta nữa.

 

Thậm chí, ta đã trở thành nữ nhi mà hắn hài lòng nhất.

 

Cho nên—

 

Hắn đã bán tỷ tỷ trước.

 

Bán muội muội sau.

 

Đến cuối cùng, mới bán mẫu thân và ta đi.

 

Ta nhẫn tâm với cả chính mình.

 

Tự đập đầu đến chảy máu, để tỏ vẻ hèn yếu, khiến hắn mất cảnh giác.

 

Giống như khi ta giả vờ đáng thương để bà nội giao muội muội cho ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thinh-ngan/chuong-4.html.]

Ta trời sinh không chịu khuất phục. Chưa bao giờ thay đổi.

 

Không phải ta trở nên ngoan ngoãn.

 

Mà là— Ta đã học được cách để che giấu chính mình.

 

4

 

Phụ thân ta bơi lội rất giỏi.

 

Hơn nữa, kẻ gây họa thường sống lâu.

 

Ta thực sự không chắc hắn có c.h.ế.t đuối hay không.

 

Nhưng không sao cả. Hiện tại, ta còn nhỏ, chỉ có thể theo đuổi *một kích tất sát.

 

(*một kích tất sát: 1 đòn chí mạng)

 

Nếu hắn chết, coi như xong.

 

Nếu hắn may mắn sống sót, nếu tương lai còn có ngày gặp lại—Ta nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết.

 

Chuyến đi này xa xôi vạn dặm, non cao nước rộng, trời đất mênh mông, không biết còn có cơ hội gặp lại hay không. 

 

Chính vì thế, lần này là cơ hội hiếm có, ta mạo hiểm lớn như vậy, không chỉ vì muốn g.i.ế.c hắn, mà dù có g.i.ế.c không thành, cũng phải khiến hắn chịu hết khổ đau.

 

Ta không có ngày lành, hắn cũng đừng mong dễ chịu.

 

Mẫu thân c.h.ế.t rồi. Hắn cũng đừng mong sống sót.

 

Mẫu thân quá dịu dàng, giống như những nữ nhân hiền thục trong thiên hạ.

 

Bà có dũng khí để chết, nhưng không có dũng khí để kéo kẻ thù c.h.ế.t theo.

 

Nếu là ta, dù có nhảy xuống sông, cũng phải lôi bọn họ đi cùng.

 

Thông minh, tàn nhẫn, dứt khoát, có thù tất báo.

 

Bản tính nguy hiểm, nay đã lộ ra không sót một phần.

 

Lái buôn c.h.ế.t lặng nhìn ta đá cha ruột xuống cầu.

 

Ngay sau đó, gã cảnh giác hẳn lên.

 

Gã phản ứng rất nhanh, lập tức rút ra đao chẻ củi luôn mang theo người, không nói lời thừa, trực tiếp vung xuống, định chặt đứt tay ta, để ngăn ta lại làm loạn.

 

Cùng đường, tất nhiên phải đánh đổi bằng tính mạng.

 

Ngay khi lưỡi đao sắp c.h.é.m xuống, ta bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt gã.

 

"Ngươi không muốn bán ta với giá cao hơn sao?"

 

Một câu đơn giản, khiến gã khựng lại.

 

Ta thừa cơ tiếp tục nói:

 

["Phụ thân ta muốn đến là Thượng Kinh của Triệu quốc.”

 

"Nhưng đáng lẽ hắn không cần đi qua đây.”

 

"Hắn cố tình vòng đường xa hơn, ngươi có biết vì sao không?"]

 

Lái buôn không nói gì, nhưng ánh mắt có chút lay động.

 

Ta không để gã kịp suy nghĩ, từ tốn dẫn dụ:

 

["Phía trước, có một thanh lâu lớn nhất Lâm Thành.”

Hồng Trần Vô Định

 

"Tỷ tỷ ta, là hoa khôi hái ra bạc nhiều nhất ở đó.”

 

"Nàng đẹp hơn bất cứ ai.”

 

"Mà ta, là muội muội ruột của nàng.”

 

"Dựa vào đó, ngươi có thể đoán được, khi ta lớn lên, dung mạo chắc chắn cũng không kém nàng.”

 

"Phụ thân ta vốn định bán ta vào thanh lâu, có tỷ tỷ làm tham chiếu, so với các cô nương bình thường, ta chắc chắn sẽ được giá hơn nhiều.”

 

"Nhưng vì dọc đường lương khô bị cướp sạch, bất đắc dĩ, hắn mới hạ giá bán ta làm thịt người."]

 

Gã do dự.

 

Thấy vậy, ta không chậm trễ, tiếp tục nhẹ giọng dụ dỗ:

 

"Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ.”

 

"Ngươi nếu bỏ qua ta, sẽ rất khó có cơ hội kiếm được món hời nào như thế này nữa."

 

Bán vào thanh lâu, tất nhiên phải lành lặn nguyên vẹn.

 

Dù gì ta cũng chỉ là một cô bé mười hai tuổi, tay bị trói, sức lực chẳng bằng gã, cũng không có cách nào đe dọa gã thực sự.

 

Gã chưa đến mức cảnh giác đến nỗi không dám kiếm tiền từ ta.

 

Gã đã động lòng.

Loading...