Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:39:23
Lượt xem: 96

Vậy nên ta thay đổi một yêu cầu khác:

 

"Vậy thì ta muốn ra ngoài thả diều."

 

Cơ Hành có chút sững sờ, dường như không ngờ ta lại đưa ra yêu cầu nữ nhi thường tình đến vậy.

 

Hắn lập tức đồng ý, chỉ cho rằng ta bị nhốt quá lâu, muốn ra ngoài hóng gió giải khuây mà thôi.

 

Nhưng thực ra, đây chính là mục đích cuối cùng của ta.

 

Còn yêu cầu về Chu Lăng, chẳng qua chỉ là một điều kiện quá đáng, để khiến điều kiện không quá đáng này dễ dàng được chấp thuận.

 

Ta chỉ cần một con diều hình chim ưng, đám cung nhân vì ta mà lục tung khắp nơi, cuối cùng cũng tìm được.

 

Bước ra khỏi tẩm cung, đón lấy cơn gió mát lạnh bên ngoài, ta hít sâu một hơi.

 

Không khí tự do, thật là dễ chịu.

 

Trước khi để ta thả diều, cung nhân lại kiểm tra con diều cẩn thận mấy lượt, đảm bảo rằng trên đó không có gì khác lạ, rồi mới trả lại cho ta.

 

Vậy là, ta thực sự chỉ thả diều mà thôi.

 

Diều hình chim ưng bay lượn giữa bầu trời xanh thăm thẳm, vài cung nữ bên cạnh nhân cơ hội khuyên nhủ ta nên thuận theo Yên Quân.

 

"Người xem, con diều bay cao đến thế nào. Nếu thành quý phi, thậm chí trở thành hoàng hậu, địa vị của người cũng sẽ cao như vậy đấy."

 

Nàng ta được phái đến hầu hạ ta, tất nhiên hy vọng ta có thể tranh sủng, tranh được sủng ái thì nàng ta cũng được thơm lây.

 

Ta không đáp, chỉ lơ đãng nhắc tới một chuyện khác:

 

["Trước kia, ta từng nuôi một con chim ưng thật. Nó c.h.ế.t già rồi."

 

"Ta chưa từng đặt tên cho nó. Vì ta luôn nghĩ sẽ thả nó về rừng, nhưng mãi đến khi nó già chết, nó vẫn chưa từng rời khỏi ta."

 

"Lông đuôi của nó, ta vẫn còn giữ một chiếc. Nó được chôn ở Hành Nhai Sơn."

 

"Ta có chút nhớ nó rồi."]

 

 

Lại nửa tháng nữa trôi qua.

 

Cơ Hành vẫn thi thoảng hỏi ta:

 

"Công chúa, nàng suy nghĩ xong chưa?"

 

Ta vẫn chậm rãi đáp:

Hồng Trần Vô Định

 

"Chưa."

 

Lần này, Cơ Hành cuối cùng cũng sắc mặt lạnh lùng, nhẫn nại cạn kiệt, giọng điệu lạnh nhạt:

 

"Nếu không đồng ý, vậy thì vào Tân giả khố làm cung nữ đi."

 

Ta bị trục xuất khỏi cung điện lộng lẫy kia, bị tước bỏ gấm vóc lụa là, tất cả trân bảo trên người cũng bị tháo xuống hết, khoác lên bộ y phục thô ráp của cung nữ cấp thấp nhất, bị đẩy vào Tân giả khố.

 

48

 

Người trong Tân giả khố nghe nói ta từ một phi tử tôn quý rơi xuống làm cung nữ thấp hèn nhất, ai nấy đều hả hê chế nhạo, thừa cơ đạp đổ.

 

Bọn họ chẳng hiểu sao lại sinh ra ác ý vô cớ đối với ta, lúc nào cũng gây khó dễ.

 

Ta không nói một lời, nhẫn nhục chịu đựng, kẻ khác càng ức hiếp, ta càng nhẫn nhịn.

 

Nhưng ta càng nhún nhường, chúng lại càng được đà lấn tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-41.html.]

 

Y phục bẩn thỉu nhất, chúng dồn cả cho ta giặt.

 

Ta làm việc quần quật đến tận nửa đêm, mỗi ngày chỉ có thể chợp mắt được vài canh giờ.

 

Qua một thời gian, ta bị đẩy đi làm lao dịch, cuộc sống càng khổ cực hơn trước gấp bội.

 

Giống như một nô lệ, thường xuyên bị đánh mắng, mỗi ngày chỉ được phân phát một ít cơm thừa canh cặn, vừa đói vừa rét, lại còn phải làm việc quần quật.

 

Đôi tay từng được dưỡng đến mềm mại, nay cầm cuốc đào đất cả ngày, lòng bàn tay bị trầy xước, nước mủ chảy ra rồi vỡ ra, lặp đi lặp lại như vậy đến mức đau thấu tim gan.

 

Tấm thân từng quen với lụa là gấm vóc, bây giờ mặc trên người thô y xơ xác, chỗ nào cũng bị ma sát đến rát buốt.

 

Nhưng điều khiến ta khó chịu nhất, vẫn là ánh mắt đố kỵ cay nghiệt của những kẻ xung quanh.

 

Hết lần này đến lần khác, ta bị gây khó dễ.

 

Một lần, bọn họ cố tình đẩy ta ngã xuống vũng bùn, cười ha hả trào phúng.

 

Giữa đống bùn đen đặc quánh, ta cố sức chống tay ngồi dậy, bùn đất chảy dọc theo gương mặt, dáng vẻ chật vật vô cùng.

 

Lúc này, một bàn tay thon dài, trắng nõn, vươn tới trước mặt ta.

 

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Cơ Hành đứng bên vũng bùn, hồng y rực rỡ, ánh mắt tà mị, phía sau hắn là một đám quan lại, lao dịch và nô tỳ đều đang quỳ rạp, run rẩy không ngừng.

 

Cơ Hành sinh ra đã mang khí chất thần tiên thoát tục, thân hình cao ráo, phong thái ưu nhã, ngay cả giọng nói cũng trầm thấp mê hoặc lòng người.

 

Hắn chậc lưỡi, dường như có chút tiếc nuối:

 

"Sao lại tự làm mình chật vật thế này?"

 

Giọng điệu hắn thản nhiên, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm khó đoán.

 

Sau đó, hắn thản nhiên ra lệnh:

 

"Giết sạch những kẻ vừa nãy gây khó dễ cho nàng."

 

Tiếng gào thảm thiết vang lên, m.á.u tươi văng tung tóe.

 

Ta lặng người nhìn hắn hồi lâu.

 

Rồi ta vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay hắn.

 

Cơ Hành kéo ta lên, không hề bận tâm y phục quý giá của hắn bị vấy bẩn bởi bùn đất trên người ta.

 

Hắn đưa tay lau đi vệt bùn dính trên gò má ta, môi khẽ nhếch, ánh mắt lộ vẻ thú vị khó lường: 

 

"Thật đáng thương."

 

Ta tựa như một con thú nhỏ từng được nâng niu nuôi dưỡng, bị vứt bỏ, rồi lại được nhặt về.

 

Uất ức, thiếu cảm giác an toàn, bản năng bám víu vào hắn.

 

Cuối cùng, ta dịu dàng dựa vào lòng hắn, chậm rãi vòng tay ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào n.g.ự.c hắn.

 

Lúc không ai nhìn thấy, trên gương mặt ta, biểu cảm lập tức trở nên lạnh lẽo vô cảm.

 

Trước tiên nâng lên tận trời, sau đó ném xuống bùn lầy.

 

Khiến con người cảm thấy hụt hẫng, mất mát, rồi dần dần hoài niệm những ngày tốt đẹp trước kia, bắt đầu sinh lòng tham luyến.

 

Rồi lại từ trong bùn nhơ kéo lên, khiến người ta cảm kích ân đức ban phát.

 

Ta chưa từng nuôi chó.

 

Nhưng nếu như ta nuôi một con ch.ó dữ, có lẽ, ta cũng sẽ huấn luyện nó theo cách này.

Loading...