Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 44

Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:40:57
Lượt xem: 96

Về sau, hắn sai người ám sát ta, bố trí phục kích ta. Ta tận mắt nhìn bao tướng sĩ c.h.ế.t đi, chính hắn cũng hạ độc Thẩm Niệm Chương.

 

Hắn có lỗi với ta.

 

Thế gian này vốn là như vậy, lập trường khác nhau, tất yếu một bên phải chết.

 

Loạn thế chính là tàn nhẫn như thế.

 

Sử Bình ngẩn người, rồi chậm rãi hạ giọng.

 

"Ta cũng… có lỗi với ngươi."

 

Thẩm Niệm Chương chặn tay ta lại.

 

"Để ta tự tay kết liễu hắn."

 

Hắn cứ đứng đó, không nhúc nhích, chắn trước mặt ta.

 

Cố chấp kiên định, không chịu nhượng bộ.

 

Giằng co một lúc, ta cuối cùng chọn cách thoả hiệp.

 

Ta hiểu rõ ý hắn.

 

Giết Sử Bình, so với những kẻ tội ác tày trời kia, vẫn còn khiến lương tâm áy náy.

 

Hắn muốn tự mình xuống tay, thay ta gánh lấy tội nghiệt này.

 

Bao năm qua, tất cả những chuyện bẩn thỉu dơ dáy, Thẩm Niệm Chương đều cố gắng làm thay ta.

 

Lần này cũng vậy.

 

Hắn tự tay đầu độc Sử Bình, sau đó còn truy lùng hoàng tỷ của hắn—kẻ năm xưa đã hy sinh hắn để che giấu đường lui của chính mình, nhất quyết phải nhổ cỏ tận gốc.

 

Chiếm lĩnh xong Niết Quốc, đoạt lại toàn bộ binh khí đã từng cống nạp cho chúng.

 

Từ nay về sau, Ung Quốc liên tiếp thôn tính hai cường quốc, thanh danh chấn động tứ phương.

 

Tại thời điểm này, ta bước lên đế vị, vương miện nặng trịch đặt trên đầu.

 

Ung Quốc phát chiếu lệnh khắp thiên hạ.

 

Trường Chiêu Công Chúa chính thức đăng cơ, trở thành nữ đế.

 

Ngay ngày đầu tiên lên ngôi, ta triệu tập quần thần, tuyên bố rõ ràng.

 

"Ung Quốc, sẽ dùng thời gian ngắn nhất để thống nhất thiên hạ."

 

52

Hồng Trần Vô Định

 

Không thể để các quốc gia còn lại có thời gian liên kết chống lại ta, vì vậy ta đã mất nhiều năm dài ẩn nhẫn tích lũy, chỉ để một lần bùng nổ, chiếm trọn Yên và Niết.

 

Một khi đã thâu tóm hai đại quốc, Ung Quốc sẽ trở thành mối đe dọa của nhiều cường quốc khác, khiến họ nhất định sẽ liên thủ để tiêu diệt ta. Vì vậy, chiến sự đã phát động thì không thể dừng lại, phải tiếp tục dốc toàn lực tấn công, không để lại bất cứ kẽ hở nào.

 

Trước kia, sức mạnh thực sự của Ung Quốc luôn được che giấu, giờ không cần che giấu nữa.

 

Ta cấp tốc mở rộng lãnh thổ, từng tin thắng trận liên tục truyền về.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-44.html.]

Nhưng chinh chiến chưa bao giờ là chuyện dễ dàng. Ta vẫn thường xuyên bị thương, trên thân thể ngày càng nhiều vết sẹo. Những vị tướng quân theo ta xông pha chiến trường, từng lớp từng lớp c.h.ế.t đi, rồi lại có người mới thay thế. Có kẻ mắng ta là kẻ tham chiến không biết điểm dừng, cũng có kẻ ca tụng ta quyết đoán g.i.ế.c chóc, song thực tế, không phải trận nào ta cũng thắng.

 

Ta từng bị liên minh ba chư hầu quốc vây công, bị kéo dãn chiến tuyến, quân lực bị phân tán, viện binh không kịp tiếp ứng. Ở nơi biên cương xa nhất phía Tây, một tòa thành đơn độc cầm cự suốt mấy tháng, suýt chút nữa đã thất thủ, suýt chút nữa quân địch đã có thể tràn vào lãnh thổ Ung Quốc.

 

Đúng lúc ấy, ta nhận được thư thắng trận kèm theo một vài di vật.

 

Đó là tòa thành mà năm xưa Liên Y Nhân bị lưu đày đến.

 

Khi bị bao vây suốt nhiều tháng, chủ tướng giữ thành gần như tuyệt vọng, cuối cùng ra lệnh mở cổng thành, để bách tính bên trong có thể chạy trốn, ngay cả những kẻ bị lưu đày làm lao dịch cũng được thả đi.

 

Dòng người ùn ùn tháo chạy.

 

Liên Y Nhân lại ngược hướng mọi người mà đi, từng bước từng bước lên tường thành.

 

Nhìn thấy bụi đất cuồn cuộn phía xa, quân địch đang áp sát, nàng bỗng nhiên tỉnh táo.

 

Chiếc áo choàng mà ta từng khoác lên người nàng, nàng đã giặt sạch sẽ, cất giữ cẩn thận suốt bao năm.

 

Hôm đó, nàng khoác lại nó lần thứ hai, đeo lên mặt một chiếc mặt nạ, đứng trên tòa thành.

 

Chủ tướng giữ thành bị nàng thuyết phục, quyết định đặt cược một phen, mở toang cổng thành.

 

Liên Y Nhân đóng giả thành ta, đứng trên tường thành, cao giọng quát xuống quân địch.

 

Thống soái của địch quân nhìn thấy "Trường Chiêu Nữ Đế" xuất hiện ở đây, lập tức bàng hoàng. Cửa thành mở rộng, nhưng hắn cảm giác có điều bất ổn, không dám tùy tiện hạ lệnh xung phong, mà quyết định rút quân về thăm dò tin tức trước.

 

Một nước cờ "không thành kế", trì hoãn được hai ngày.

 

Nhưng quân địch cũng nhanh chóng phát hiện ra trò lừa gạt này, thịnh nộ vô cùng, lập tức điều cung thủ b.ắ.n về phía Liên Y Nhân.

 

Nàng tháo mặt nạ xuống, hướng về phía hoàng đô, cúi đầu bái lạy thật sâu, cuối cùng nói ra những lời mà năm đó nàng không có lập trường để nói.

 

"Nữ đế bệ hạ, tâm người hướng về đâu, nô tỳ nguyện c.h.ế.t muôn lần cũng không từ chối."

 

Sau đó, nàng khẽ ngân nga một khúc đồng d.a.o mà thuở bé mẹ từng ru, thản nhiên từ trên tường thành, nhảy xuống.

 

Nàng đã từng trải qua điều này vô số lần.

 

Nàng biết rõ, một khi thành trì thất thủ, nếu nàng còn sống, hoặc nếu giữ được toàn vẹn thi thể, thì nhất định sẽ phải chịu nhục.

 

Mà trên người nàng vẫn còn khoác chiếc áo choàng của nữ đế.

 

Không thể để nó bị làm bẩn.

 

Liên Y Nhân c.h.ế.t mà không biết rằng hai ngày nàng tranh thủ có thể thay đổi được vận mệnh tòa thành này hay không.

 

Nhưng nàng vẫn cứ làm.

 

Không lâu sau khi nàng chết, viện binh cuối cùng cũng kịp đến, thủ vững cửa ải trọng yếu ấy.

 

Báo thắng trận truyền về hoàng đô, kèm theo một tờ giấy nhàu nát mà nàng cầm chặt trong tay khi chết.

 

Ở biên cương xa xôi, nàng đã cắt xén phần lương thực ít ỏi của mình, đổi lấy giấy bút, nắn nót viết từng chữ, cố gắng hết sức để viết cho đúng.

 

Trên đó là một hàng chữ xiêu vẹo xấu xí.

 

"Sĩ vi tri kỷ giả tử."

 

Ai nói nữ nhân thì không thể bàn chuyện quốc gia thiên hạ?

Loading...