Thính Ngân - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-02-22 22:41:29
Lượt xem: 114
53
Thế gian này thật kỳ lạ.
Những kẻ từng trung thành ngay thẳng, khi ngồi trên vinh hoa phú quý lại bị quyền lực làm cho biến chất, phản bội đ.â.m sau lưng ta.
Nhưng một kẻ từng là gian tế của địch quốc, từng tranh giành ghen ghét với ta, hóa ra chỉ cần một tấm áo choàng, chỉ vì một chút tôn nghiêm đã bị ép buộc từ bỏ, mà sẵn sàng liều mạng vì ta.
Mà những cái c.h.ế.t như thế, ta lại bị ép phải chứng kiến, hết lần này đến lần khác.
Bốn năm trôi qua, Ung Quân dồn được đối thủ cuối cùng vào tòa thành cuối cùng.
Danh tướng Triệu Thành của Chiêu Quốc, nay đã là một lão tướng, đưa vị ấu đế mới của Chiêu Quốc rút vào Chiêu Đô cố thủ.
Chiêu quốc là tàn dư của vương triều cũ. Khi Triệu Thành ra đời, triều đại Chiêu Vương vẫn còn tồn tại, dù đã đi đến giai đoạn suy tàn, nhưng đó vẫn là quãng ký ức đẹp đẽ của thời thơ ấu.
Về sau, triều đại diệt vong, chư hầu nổi dậy, Triệu Thành nhập ngũ từ thuở thiếu niên, cả đời gắng sức phò tá hoàng thất, nuôi hy vọng một ngày kia sẽ khôi phục vương triều cũ, thống nhất sơn hà. Nhưng nay, ông đã già rồi, vẫn bị dồn đến đường cùng.
Chúng ta đối địch đã nhiều năm, ta và ông đều kính trọng lẫn nhau.
Ta hỏi ông có muốn quy hàng ta không.
Triệu Thành đứng cách ta một chiến hào, từ chối ý tốt ấy.
Nhưng ông ném sang cho ta một túi vải, giọng khàn khàn mà hiền từ:
"Bệ hạ, lão thần không vợ không con, không huynh đệ tỷ muội, cha mẹ cũng sớm qua đời. Xin bệ hạ giúp ta làm một việc này, có được không?"
Trong đó là một chiếc bọc cũ kỹ, là tín vật ông đã mang theo từ thuở niên thiếu, khi vừa mới gia nhập quân ngũ. Khi ấy ông đã nghĩ rằng, đợi ngày bình định giang sơn, ông sẽ cởi bỏ giáp trụ, về quê làm ruộng.
Thế nhưng đến tận lúc tóc đã bạc, ông vẫn chưa một lần thực hiện được giấc mộng ấy.
Ông cầu xin ta, rằng khi nào thiên hạ thống nhất, quốc thái dân an, thiên hạ thái bình, hãy đến trước mộ phần của ông mà báo tin cho ông hay.
Lão tướng quân dịu dàng nhìn ta, như thể đang nhìn một hậu bối với tiền đồ rộng mở.
Ta đã đồng ý.
Và cũng không khuyên ông quy hàng nữa.
Trận chiến cuối cùng, Lý Nhị Ngưu và Trương Kiều Kiều đều không nỡ nhìn lão tướng quân bỏ mạng, chỉ cử phó tướng ra trận chỉ huy, tránh né mà không đối mặt.
Nhưng ta thì đứng trên tiền tuyến, mắt không rời khỏi khoảnh khắc Triệu Thành bị vạn mũi thương đ.â.m chết, không rời khỏi cảnh binh sĩ cuối cùng của Chiêu Quốc - cũng là binh sĩ cuối cùng của các quốc gia liệt cường - gục xuống trên chiến trường.
Đây là một trận chiến không có gì bất ngờ, kẻ địch đã kiệt quệ, quân ta không ai thương vong.
Ta cứ thế mở to mắt mà nhìn, cho đến khi thành đô cuối cùng của Chiêu Quốc rơi vào tay quân ta một cách an toàn.
Dù là lúc nào, ta cũng chưa từng lùi bước.
Sau đó, dọn dẹp chiến trường xong, ta chôn cất lão tướng quân trên một cánh đồng hoang.
Ông đã dành cả đời để theo đuổi lý tưởng thống nhất non sông, nhưng cuối cùng, lại bỏ mạng trong một trận chiến không quá hào hùng - trận chiến cuối cùng trước khi giang sơn đại thống nhất.
Mở bọc vải kia ra, bên trong chỉ có một nắm hạt giống đã cũ mèm, nằm yên ở đó quá lâu, đến mức không thể nào nảy mầm được nữa.
54
Hồng Trần Vô Định
Mọi chuyện... kết thúc rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thinh-ngan/chuong-45.html.]
Chiến tranh kéo dài suốt bao năm tháng, cuối cùng cũng đã kết thúc.
Ung Quốc dời đô một lần nữa, chuyển đến kinh thành của Chiêu quốc.
Từ bao đời nay, các triều đại đều ưu ái vùng đất này để lập đế đô.
Từ nay, Ung Quốc không còn là một chư hầu nhỏ bé nữa, mà đã trở thành một triều đại thống nhất giang sơn.
Toàn triều đình bận rộn chuẩn bị cho một đại lễ đăng cơ chưa từng có trong lịch sử.
Kỳ khoa cử của Triệu Quốc nay do Ung triều tiếp tục tổ chức, quan viên trình tấu, ta mới sực nhớ đến kẻ chưa c.h.ế.t kia—phụ thân ta.
Sau khi bị giáng chức lưu đày đến Chiêu Quốc, nhiều năm qua, ông ta vẫn lận đận không gặp thời. Nay thấy Ung triều tiếp quản lãnh thổ của Chiêu Quốc, ông ta lại mơ tưởng "khổ tận cam lai", mang theo chí lớn mà đi thi lại khoa cử.
Nhưng ông ta đã già rồi, đầu óc chẳng còn nhanh nhạy như xưa nữa.
Lần này không thể đứng đầu bảng, nhưng xếp hạng cũng không đến nỗi quá tệ.
Người theo dõi báo rằng, cha ta đã tiến đến vòng thi điện, vui mừng khấp khởi, đắc ý cho rằng bản thân là "đại khí vãn thành" (tài năng lớn đến muộn), lần này nhất định sẽ được quân vương nhìn trúng.
Cũng giống như Oanh nương năm xưa, người đời chỉ biết đến phong hiệu cũ của ta là "Trường Chiêu công chúa", mà không ai biết tên thật của ta.
Cho nên, cha ta chỉ biết rằng tân hoàng đế là một nữ quân vương, mà không hề hay biết, nữ quân vương ấy chính là nữ nhi mà ông ta đã vứt bỏ năm xưa.
Ta cứ thế mặc kệ ông ta, để ông ta đường đường chính chính mà bước vào điện thí.
Ngày vào cung diện thánh, cha ta ngẩng đầu đầy kiêu hãnh bước vào đại điện.
Rồi ông ta nhìn thấy ta, đang an tọa trên long ỷ.
Tức khắc, hai chân cha ta mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Ông ta run rẩy đưa tay chỉ về phía ta, miệng lắp bắp:
"Ngươi, ngươi…ngươi chẳng phải đã c.h.ế.t rồi sao?"
Thậm chí, ông ta còn chẳng biểu lộ được sự kinh hoàng, cứ thế ngây ra như tượng gỗ.
Chỉ một câu nói của ông ta, đã khiến toàn thể triều thần Ung Quốc nổi giận.
Ánh mắt ai nấy đều đầy căm phẫn:
"Đã diện kiến Nữ Đế, cớ sao chưa quỳ?"
Cha ta vốn là người khôn ngoan, nhưng lúc này có lẽ não đã trống rỗng, cứ mãi không thể phản ứng lại.
"Nữ Đế?”
"Nghịch nữ g.i.ế.c cha như ngươi, sao có thể làm hoàng đế?"
Rất tốt.
Ông ta lại vừa đổ thêm một thùng dầu vào cơn phẫn nộ của triều thần.
Có ai đó liền tháo giày, ném thẳng vào đầu cha ta:
"Ăn c*t đi, lão già!"
Thế là, ngay trước mặt ta, triều thần lao vào đánh hội đồng cha ta.
Ta thấy thế, bất giác bật cười.