Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thính Ngân - Chương 51: Phiên Ngoại – Kết Thúc (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2025-02-22 15:48:06
Lượt xem: 94

Nhớ đến Sử Bình, kẻ mưu mô độc ác, nhưng đến lúc sắp c.h.ế.t lại khẽ thốt lên một câu: “Ta cũng xin lỗi ngươi…”

 

Nhớ đến Triệu Thành, vị lão tướng kiên trì giữ vững đạo trung nghĩa, thà c.h.ế.t theo vương triều cũ, chứ không cúi đầu quy hàng.

 

Bọn họ đã phai nhạt trong ký ức nàng từ lâu.

 

Nhưng A Ngân vẫn nhớ rõ, khi thiên hạ quy về một mối, nàng mang túi hạt giống cũ của Triệu Thành đến trước phần mộ ông, trộn thêm hạt giống mới, để mặc gió cuốn chúng đi.

 

Hạt giống chưa mục nát, gặp gió gặp nước, lại có thể sinh trưởng hoang dã.

 

Năm sau, nơi sườn núi ấy nhất định sẽ nở đầy hoa hướng dương.

 

Nàng nhớ đến Oanh nương đàn hát vì nàng tại Lâm Giang lâu, nhớ đến Lý Nhị Ngưu luôn mang những trái mận ngọt lịm đến cho nàng, nhớ đến trước lúc ra trận tại Kỳ Môn Quan, Trương Kiều Kiều đá văng con ngựa của thiếu niên tướng quân, hỏi hắn đã cho ăn thứ gì mà xì hơi hôi đến vậy, sau đó cả đoàn quân cười rộ lên.

 

 

Cuối cùng, nàng vẫn nhớ đến Thẩm Niệm Chương.

 

Cả đời này, nàng không thẹn với trời, không thẹn với đất, không thẹn với lê dân bách tính, nhưng riêng đối với Thẩm Niệm Chương, nàng vẫn cảm thấy day dứt.

 

Thật ra, trong thâm tâm nàng, vẫn luôn cảm thấy mình nợ hắn một điều gì đó.

 

Thẩm Niệm Chương sau này trở thành bậc quốc sĩ vô song, tuấn tú vô cùng, ai ai cũng ngưỡng mộ hắn khi ấy.

 

Nhưng A Ngân lại nhìn thấy quá trình hắn gian khổ trưởng thành.

 

Hắn vẫn là chàng thiếu niên vô ưu vô lo nhất khi còn là một tiểu mập mạp ở Lâm Thành, phú quý giàu sang, áo gấm lụa là, nhưng đến khi hắn c.h.ế.t đi, hắn chỉ khoác một bộ y phục trắng, lẻ loi cô độc, ngón tay thon dài, tái nhợt gầy gò.

 

A Ngân nghĩ, cả đời này, nàng vẫn nợ Thẩm Niệm Chương một con gà quay.

 

Tay nàng siết chặt bức thư hắn để lại trước khi ra đi, bên cạnh là chiếc hộp nhỏ của nàng, cả hai sẽ cùng nàng được an táng vào hoàng lăng.

 

Tờ thư ấy đã úa vàng, nàng đã mở ra xem rất nhiều, rất nhiều lần.

 

Không ai biết, tình cảm của nàng đối với Thẩm Niệm Chương rốt cuộc là gì.

 

Dọc đường đời, nàng đã trải qua vô số gian truân khốn khó.

 

Nếu năm xưa ở lại làm biểu tiểu thư của Thẩm gia, làm thiếp, làm vợ, hay làm phi tần của hoàng đế Yên Quốc, đó đều là những cuộc đời bình yên vinh hoa, là giấc mộng ngọt ngào phủ đầy mật đường, là bao nhiêu cám dỗ đầy mê hoặc.

 

Nhưng nàng chưa từng dừng lại, dù chỉ một bước.

 

Nàng luôn luôn, luôn luôn bước tiếp, từng bước leo lên cao hơn.

 

Dù phong cảnh trên đường đẹp đến mấy, nàng cũng chưa bao giờ dừng chân.

 

Không một ai, không một chuyện gì có thể níu giữ nàng.

 

Gian khó, hiểm nguy không thể.

 

Vinh hoa, ái tình, quyền thế cũng không thể.

 

Nàng kiên cường, không sợ hãi, mãi mãi tiến về phía trước, dốc hết sức mình cho thiên hạ.

 

Thứ nàng để lại cho thế gian, là một triều đại không còn chia cắt loạn lạc.

 

Một quốc gia thái bình thịnh thế, nơi chính trị thông suốt, giáo dục phát triển, kỹ nghệ hưng thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp, nữ nhân có thể buôn bán, làm quan.

 

Giữa tiếng khóc than ai oán của bách tích lê dân, nàng nhắm mắt lại.

 

Một đời chói lọi huy hoàng.

 

Chìm vào bóng tối mênh m.ô.n.g vô tận.

 

 

Phiên Ngoại – Kết Thúc

 

Ta trời sinh bất kham, chưa từng thay đổi.

 

Ta không phải đã trở nên ngoan ngoãn, mà là đã học được cách ngụy trang.

 

 

Ta cất mảnh vàng ấy vào trong ngực, cúi mắt nhìn về hướng dòng suối.

 

Nước chảy róc rách, gặp núi thì xẻ núi, gặp đá thì rẽ đá, không ngừng chảy về phía trước.

 

 

Bầu trời xám xịt, sấm sét đột ngột nổ vang nơi chân trời.

 

Mưa lớn rả rích, vạn vật chìm trong cơn mưa dai dẳng triền miên.

 

 

"Làm thê, cũng không nguyện ý."

 

 

Những điều ta suy tư, những điều ta mong mỏi, những điều ta mưu tính, những điều ta chứng kiến, những điều ta theo đuổi.

 

Xưa nay không cần giải thích với kẻ khác, cũng không cần cầu xin sự thừa nhận của đám người ô hợp.

 

Ta chỉ cần nghĩ, cần muốn, cần mưu, cần thấy, cần cầu.

 

Dẫu thiên hạ chối bỏ, dẫu phải đơn độc bước đi.

 

 

Ta không muốn trở thành người như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thinh-ngan/chuong-51-phien-ngoai-ket-thuc-hoan.html.]

 

Ta không làm thiếp của ai, cũng không làm thê tử của ai.

 

Ta chỉ làm chính mình.

 

Ta muốn lịch sử ghi nhớ tên ta – Sở Thính Ngân.

 

 

Đứng ở nơi cao nhất, nắm giữ tiên cơ.

 

 

Dân tâm thuộc về ta, thì, thiên hạ thuộc về ta.

 

 

Người không có lỗi với ta.

 

Mà là thế đạo này đã có lỗi với chúng ta.

 

Ta không chỉ muốn cha ta chết, mà còn muốn hàng vạn hàng nghìn người như mẹ ta được sống.

 

Ta không chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t một mình cha ta, mà còn muốn tiêu diệt tất cả bọn hổ báo, lũ ác nhân.

 

Ta không chỉ muốn tự cứu lấy chính mình, mà còn muốn cứu lấy bách tính lê dân đang vùng vẫy giữa khốn cùng.

 

 

Như đại hồng thủy, như sóng to gió lớn, như cuồng phong gầm thét.

 

Khiến thiên hạ chấn động.

 

 

Thế đạo này ăn thịt người.

 

Vậy thì ta sẽ thay đổi thế đạo này.

 

Thù hận không thể chiếm cứ toàn bộ cuộc đời ta.

 

Ta nhất định phải tự cứu lấy mình, hơn thế nữa, còn phải cứu lấy thiên hạ.

 

Ta phải trèo lên cao.

 

Không từ thủ đoạn để trèo lên cao.

 

Ta muốn nắm giữ quyền lực tối thượng của thế gian, để có thể thay đổi vận mệnh.

 

 

Trong tay ta không có đao kiếm, nhưng mưu lược chính là đao kiếm của ta, ý chí kiên cường chính là đao kiếm của ta, sự vững vàng không sợ hãi chính là đao kiếm của ta.

 

 

Chân chính là đại bàng, dù cuồng phong bão táp, dù sấm sét giáng trời, cũng không bao giờ rơi xuống.

 

 

"Không cần."

 

Ta không cần rất nhiều rất nhiều tình yêu.

 

Ta cần rất nhiều rất nhiều quyền lực.

 

Quyền lực, tài nguyên, địa vị, sức mạnh và danh vọng.

 

 

"Sơn thần, sơn thần, xin hãy phù hộ ta."

 

Thính Ngân, Thính Ngân, ngươi vĩnh viễn không được chịu thua.

 

 

"Đổi niên hiệu, Lâm An."

 

 

Một ngày nào đó, một buổi chiều bình thường, ánh mặt trời chiếu rọi lên án thư, lá thư kia vẫn ở đó, tờ giấy ố vàng nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

 

Thiếu niên lêu lổng ở Lâm Thành năm đó, cắn răng chịu đựng gia pháp, m.á.u lạnh chảy nhỏ giọt, nhưng m.á.u nóng trong tim lại sục sôi.

 

Khi ấy hắn, và hắn sau này, và hắn lúc lâm chung, vẫn luôn muốn nói với A Ngân một câu:

 

"Nguyện người như dòng suối phá núi tiến về phía trước, nguyện người như sấm sét xé toạc trời cao."

Hồng Trần Vô Định

 

"Nguyện người như mặt trời, rực rỡ chói lòa."

 

"Nguyện người bất khuất, bất phục, không bao giờ bỏ cuộc."

 

"Không vùi trong bóng tối, không chìm trong mục nát."

 

"Vĩnh viễn có dũng khí vượt núi băng sông, vĩnh viễn chí hướng không lay chuyển, vĩnh viễn kiên định không sợ hãi."

 

Tờ thư ố vàng bị gió cuốn khỏi án thư, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

 

Câu cuối cùng của Thẩm Niệm Chương:

 

"Thính Ngân, đừng trói buộc mình trong tình yêu, bầu trời rộng lớn, cứ tự do mà bay."

 

Hoàn

Loading...