Thính Ngân - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:05:53
Lượt xem: 463
Ta rất trân trọng cơ hội hiếm có này, làm việc siêng năng, không nề hà bất cứ việc gì, dọn dẹp, bưng bê rượu và thức ăn, không một lời than vãn.
Lâu dần, các cô nương trong lâu đều thích ta.
Có người gọi ta vào phòng, đưa cho ta một đĩa bánh điểm tâm tinh xảo, giọng điệu có chút tiếc nuối:
Hồng Trần Vô Định
"Sao muội lại ngốc vậy, nhìn đám nha hoàn tiểu tư kìa, không biết đã trốn đi chơi ở góc nào rồi, chỉ có muội là bận rộn suốt cả ngày."
Nàng bắt ta ăn hết đĩa bánh mới được đi.
Ta biết nàng tên là Oanh Nương, một trong những danh kỹ trứ danh của Lâm Giang Lâu.
Giọng ca của nàng vừa du dương vừa quyến rũ, vì thế mới có danh hiệu này.
Khi tỷ tỷ ta còn sống, hai người rất thân thiết.
Bây giờ tỷ tỷ đã mất, nàng cũng luôn chủ động chăm sóc ta.
Nàng là người ngoài cứng trong mềm, bắt ta ăn bánh, chẳng qua chỉ là không muốn nhìn ta bị người khác đùn đẩy hết việc, tìm cớ cho ta nghỉ ngơi mà thôi.
Ta không từ chối lòng tốt của nàng, ngồi xuống, từ tốn ăn hết.
Oanh Nương ôm cây tỳ bà, vô thức gảy đàn, hỏi ta muốn nghe khúc nào.
Ta không hiểu mấy thứ này, chỉ nói nàng tùy ý.
Nàng khẽ gảy dây đàn, cất giọng hát.
Tiếng ca vừa mềm mại vừa uyển chuyển, quả thật giống như tiếng oanh vàng hót vang, khiến người nghe ngơ ngẩn không thôi.
Càng tiếp xúc nhiều, nàng càng xem ta như muội muội ruột thịt, có gì cũng tâm sự với ta.
Bên ngoài nhìn vào, nàng sống trong gấm lụa, phú quý không ai sánh bằng.
Nhưng nàng đã hơn hai mươi tuổi, tuổi xuân dần phai nhạt.
Ở nơi này, có người thì ắt có đấu đá.
Nàng lo sợ bản thân sớm muộn cũng không còn cạnh tranh nổi với những cô nương trẻ hơn.
Đến khi tuổi già sắc úa, nàng sẽ ra sao, nàng cũng không biết.
Oanh Nương dung mạo ôn nhu, lúc cúi đầu, có một vẻ u sầu động lòng người.
Hôm nay, có một vị khách đến.
Ta chưa từng nghe nói về người này, nhưng nàng hiếm khi vui vẻ như vậy.
Nàng đứng dậy trang điểm lại, sửa soạn y phục, rồi sai nha hoàn dẫn ta ra ngoài trước.
Khi đi ngang qua phòng bên cạnh, giọng nói chua chát của hoa khôi trong lâu truyền ra:
"Có phải lại là công tử nhà họ Thẩm không? Oanh tỷ thật có phúc, gặp được người vừa giàu có vừa chung tình như thế."
Nha hoàn không để ý đến nàng ta, chờ đi xa rồi mới giải thích cho ta:
"Thiếu gia nhà họ Thẩm là khách quen của Oanh Nương.”
"Hoa khôi này trước đây muốn quyến rũ hắn, nhưng bị hắn làm lơ, từ đó mới hay châm chọc móc mỉa."
Thẩm gia là danh gia vọng tộc ở Lâm Thành.
Nhị thiếu gia Thẩm Niệm Chương là con út sinh muộn của Thẩm lão gia, kém hai huynh trưởng hẳn một giáp.
Từ nhỏ đã được cả gia tộc cưng chiều thành một tên công tử bột.
Suốt ngày không đua thuyền chọi gà thì cũng là ra vào thanh lâu nghe hát.
Thẩm Niệm Chương hào phóng, thường vung tiền như nước, nên rất được các cô nương trong lâu săn đón.
Nhưng hắn suốt ngày chơi bời lêu lổng, khiến Thẩm lão gia tức giận đến đập bàn mắng chửi, nhưng đánh thì không nỡ, mắng cũng không nỡ, cùng lắm chỉ có thể nhốt hắn lại mấy tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thinh-ngan/chuong-6.html.]
Vừa mới hết cấm túc, hắn lại lập tức chạy đến Lâm Giang Lâu.
Oanh Nương đàn tỳ bà suốt cả buổi chiều, Thẩm thiếu gia rời đi rồi, nàng gọi ta lại, pha một ấm trà ngon từ phần trà thừa hắn để lại, đưa cho ta nếm thử.
Đây cũng là loại trà mà nàng hiếm khi có dịp thưởng thức.
Mấy cô nương ở phòng bên cũng ghé qua, cùng uống trà, cười nói bảo Oanh Nương nên nắm chắc cơ hội, biết đâu có thể được nhà họ Thẩm đón vào làm thiếp, đó mới thực sự là phú quý vô biên.
Oanh Nương nghiêm mặt:
"Đừng nói linh tinh. Hắn vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, chẳng qua chỉ thích nghe hát mà thôi."
Người khác đi rồi, nàng mới ghé lại bên ta, thấp giọng dặn dò:
["Ta tuổi đã lớn, nhà họ Thẩm tuyệt đối không để một nữ nhân vừa lớn hơn hắn nhiều tuổi, lại xuất thân thanh lâu như ta bước vào cửa, dù chỉ là thiếp.”
"Hơn nữa, ta vẫn luôn xem hắn như trẻ con.”
"Nhưng muội và hắn tuổi tác xấp xỉ nhau, nếu chờ thêm vài năm, muội lại có cơ hội."]
Hoa khôi đi ngang qua, nghe được câu này, liền dừng bước, quay đầu đánh giá ta mấy lần, cười nhạo:
["Nàng ta sao?”
"Oanh tỷ, tỷ xem lại thân thể gầy gò, mặt vàng vọt của nàng ta đi.”
"Chúng ta còn chưa chắc có thể trèo lên được nhà họ Thẩm, huống chi là nàng?"]
Oanh Nương liếc nàng ta một cái, không thèm chấp nhặt.
Sau đó, nàng lặng lẽ kéo ta lại, bảo ta đừng để tâm.
"Nàng ta chỉ ghen tị vì muội còn trẻ, thanh xuân đang rực rỡ."
Rồi nàng lấy ra một hộp thuốc mỡ, nhìn vết sẹo đáng sợ trên trán ta, có chút lo lắng:
"Sao vết thương này mãi không lành thế?”
"Thuốc này là một vị khách tặng, ta để dành rất lâu rồi, muội cầm mà dùng, đừng tiết kiệm, nữ tử mà để lại sẹo trên mặt thì không hay."
Hộp thuốc gần như còn nguyên, chỉ vơi một chút.
Xem ra, nàng cũng tiếc không nỡ dùng.
Nhưng giờ lại đưa cả cho ta.
Giống hệt tỷ tỷ ta, lúc nào cũng lo nghĩ cho ta.
Đáng tiếc, những ngày an ổn chẳng kéo dài được bao lâu.
Lái buôn lại tìm đến ta.
Hắn hùng hổ xông vào, chất vấn ta có phải đã lấy trộm chiếc vòng ngọc mà hắn giấu trong sọt hàng không.
Ta ngây người: "Vòng ngọc gì?"
Ta thực sự không biết.
Hắn nhìn ta, thấy ta có vẻ không biết gì, lại nghĩ đến một người khác cũng từng ở gần sọt hàng của hắn—
Cha ta, kẻ đã bị ta đá xuống sông.
Hắn vội vã rời đi, dọc theo sông tìm xác cha ta.
Hắn tìm suốt nửa tháng, nhưng vẫn không thấy gì.
Hắn không thể trút giận lên ai, nên quay lại Lâm Giang Lâu, nói cha mắc nợ, nữ nhi phải trả thay.
Từ nay về sau, hắn muốn lấy một nửa số tiền ta kiếm được.
Ta không muốn dây dưa với hắn, ôm bình rượu của khách, định lách người tránh đi.
Hắn cản ta lại, giật lấy bình rượu, bẻ niêm phong, hít một hơi sâu, mắt trợn tròn: "Rượu ngon quá!"