Thính Ngân - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-02-20 21:06:36
Lượt xem: 471
Hắn ngửa đầu uống cạn bình rượu, sau đó vung đao, uy h.i.ế.p ta đi lấy thêm vài bình nữa, rõ ràng không có ý định trả tiền.
Hắn không quan tâm ta có bị phạt hay không.
Hắn to lớn, chặn ngay lối ra, ta không thể đi gọi người, chỉ đành tạm thời nghe theo.
Thực ra, việc đưa rượu vốn do đám tiểu tư đảm nhận, nhưng bọn chúng lười biếng, lén đưa chìa khóa hầm rượu cho ta, suốt ngày sai ta đi lấy rượu giúp.
Hắn thấy tiện lợi, nên uống liền mấy bình rượu quý, còn muốn ta lấy thêm một bình để hắn mang về.
Mặt hắn đỏ bừng, say mèm.
Hồng Trần Vô Định
Ta nói: "Được."
Rồi quay vào hầm rượu, lấy một bình rượu hảo hạng, đứng trước mặt hắn.
Nhìn kỹ, thấy hắn đã say đến mức mắt mở không nổi, tay chân lảo đảo.
Ta đá văng con d.a.o bên chân hắn, giơ bình rượu lên, đập mạnh xuống đầu hắn.
Bình rượu vỡ tan.
Hắn lảo đảo, đầu đầy rượu, còn chưa kịp phản ứng, quay đầu nhìn ta.
Ta móc ra một mồi lửa, thản nhiên châm lên.
Rồi quăng thẳng vào người hắn.
Ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội.
Hắn gào thét thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất để dập lửa.
Vô ích thôi.
Ta nhìn hắn quằn quại, tử tế nhắc nhở: "Quẹo phải phía trước có một bể nước."
Hắn không nghĩ ngợi, lập tức lao đi.
Một lát sau, từ hướng đó, khói đen bốc lên cuồn cuộn.
Ta đã lừa hắn. Phía trước, quẹo phải chẳng có bể nước nào cả, chỉ toàn vải vóc chất đống, vừa chạm lửa là bén ngay.
Thanh lâu trong phút chốc trở nên hỗn loạn.
Người trong thanh lâu túa ra, xách từng thùng nước lao về hướng đó để dập lửa.
Nơi này tạm thời ít người qua lại.
Ta mở cửa hầm rượu, khuân hết số rượu trong đó ra, hắt lên những góc khô ráo.
Rồi quăng xuống một mồi lửa.
Lâm Giang Lâu, từ trong ra ngoài, bùng cháy rực rỡ.
Lửa lan quá nhanh, chẳng ai dập nổi.
Ban đầu còn có người chạy đi dập lửa, nhưng rất nhanh liền bỏ của chạy lấy người.
Không ai để ý, ta tìm được tên lái buôn, kẻ đang co quắp trong góc, yên lặng nhìn hắn bị thiêu sống giữa khói lửa mù mịt.
Ta rút từ trong tay áo ra một chiếc vòng ngọc, nhẹ nhàng xoay trên đầu ngón tay.
"Ngươi tìm thứ này đúng không?”
"Thực ra, đúng là ta đã lấy nó."
Ta đã nói rồi—Ta trời sinh không chịu khuất phục.
Chưa từng thay đổi. Chỉ là đã học được cách giả vờ ngoan ngoãn mà thôi.
Ta chưa bao giờ thật sự có ý định trở thành kỹ nữ.
Dù không thể cứu được tỷ tỷ, ta đã đến đây rồi, thì ít nhất cũng phải làm được điều gì đó.
Ít nhất, phải khiến con súc sinh này c.h.ế.t không toàn thây.
Ít nhất, phải khiến cái chốn dơ bẩn này hóa thành tro bụi.
Chiếc vòng này, nước ngọc không tệ, có thể đáng giá kha khá.
Trên bề mặt còn dính một vệt m.á.u khô, ta đoán hắn đã cướp từ một xác c.h.ế.t trên đường, định đem đi cầm cố.
Nhưng lại lo cất trên người sẽ bị va đập trầy xước, nên giấu tạm trong sọt hàng, nghĩ rằng sẽ không ai để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thinh-ngan/chuong-7.html.]
Không may, ta lại để ý.
Kẻ tham tiền háo sắc là loại dễ khống chế nhất.
Ta giữ lại chiếc vòng này, hắn quả nhiên quay lại tìm ta.
Ta bị giam trong thanh lâu, không thể tùy tiện rời đi, vậy nên vừa hay sai hắn đi tìm xác cha ta, kiểm chứng xem ông ta đã c.h.ế.t thật chưa.
Thật đáng tiếc, hắn không tìm được.
Xem ra, cha ta thực sự là loại tai họa dai dẳng nhất thế gian.
Đợi đến khi hắn tìm đến ta lần nữa, ta đã chuẩn bị xong để thiêu rụi thanh lâu này.
Ta siêng năng làm mọi việc, để giành được lòng tin, đoạt lấy chìa khóa hầm rượu.
Ta cố ý mang rượu ngon ra ngoài, để hắn nhìn thấy.
Hắn tưởng mình cướp được rượu quý, không hề nhận ra chính hắn đang bị ta chuốc say.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra như một dòng nước chảy, không chút kháng cự.
Một mồi lửa thiêu sống con súc sinh này.
Một mồi lửa khác đốt cháy cả nơi nhơ nhớp này.
Hắn quằn quại trong biển lửa, giãy giụa đến hơi thở cuối cùng, gào khàn cả giọng cầu xin ta lấy nước giúp hắn.
Hắn nói hắn còn mẹ già con nhỏ, vợ mới sinh con, hắn không thể chết.
Ta quẳng vòng ngọc xuống cạnh hắn, ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn hắn hấp hối.
"Yên tâm đi. Khoản tiền mà ngươi bán ta vào Lâm Giang Lâu, cũng đủ để cả nhà ngươi sống tốt trong một thời gian dài rồi."
Hắn khựng lại.
Chỉ còn lại hơi thở mong manh, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ.
Hắn nhìn ta.
Ánh mắt như nhìn thấy quỷ dữ.
"Ngươi… ngươi có phải… ngay từ lúc quỳ xuống cầu xin cha ngươi… đã…"
Kẻ tham tài, c.h.ế.t vì tài.
Ta tận mắt nhìn hắn tắt thở.
Rồi rút con d.a.o của chính hắn, đ.â.m thêm vào tim, xác nhận hắn đã c.h.ế.t hẳn.
Lúc này, thanh lâu đã khói đen cuồn cuộn, lửa bốc cháy bốn phía.
Ta không chần chừ, đi thẳng đến phòng bà chủ.
Thời gian vừa đúng lúc, đụng phải bà ta vừa thu dọn hành lý xong, đang mở cửa chuẩn bị rời đi.
Bà ta ngạc nhiên:
"Sao con còn chưa chạy đi?"
Ta không phí lời.
Cầm cây gậy lượm bên đường, giáng mạnh xuống.
Ta làm ruộng từ nhỏ, nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng thực ra sức không nhỏ.
Bà ta lăn xuống đất, bất tỉnh.
Ta mở bọc hành lý ra, bên trong là từng xấp khế ước bán thân của các cô nương.
Có người còn sống.
Có người đã chết.
Chưa kịp đốt.
Ta đứng trên lầu cao, phía dưới đã chìm trong biển lửa.
Vung tay.
Từng tờ giấy trắng muốt tung bay trong không trung, rơi xuống, cuốn vào hỏa hoạn.
Trong nháy mắt, cháy thành tro tàn.