Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:23:47
Lượt xem: 47

Chu Trấn thở phào nhẹ nhõm.

Tôi dựa vào quầy đứng dậy: “Cậu đã đến đây, tôi cũng không thể để cậu về tay không. Có muốn cùng tôi làm một giao dịch, để cậu tự mình trải nghiệm một lần không?”

Nhận ra ý định từ chối của Chu Triết, tôi nhấn mạnh thêm: “Cậu sắp thi cuối kỳ rồi phải không? Nghe nói Yến Đại mỗi năm đều có chỉ tiêu trượt môn đấy. Lúc này là lúc cần vận khí nhất. Nhỡ đâu, cậu lại là người xui xẻo bị giáo sư chọn trượt thì sao?”

Không một sinh viên nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ “không bị trượt môn.”

Vì để Chu Trấn thực tập, tôi đã chọn một vị khách là bà lão qua đời vì tuổi già.

Bà đã hơn trăm tuổi, một đời an lành, con cháu hiếu thuận, gia đình hòa thuận. Duy chỉ có điều tiếc nuối là đứa cháu ngoại mà bà yêu thương nhất ở xa, không thể về gặp bà lần cuối.

Giao dịch này vô cùng đơn giản. Chỉ cần giúp bà kéo dài sinh mệnh thêm 2 giờ để có thể đợi đến khi cháu ngoại về.

Chỉ là, để bà lão lãng tai nghe rõ quy tắc giao dịch, tôi đã phải tốn không ít công sức.

Bà cụ không thể tự đi lại, nằm suốt trên giường bệnh, bên cạnh lại có người thân túc trực, người ra kẻ vào nên dễ bị bại lộ, vì vậy tôi và Chu Trấn  chỉ cần đợi tin gần đó là được.

Làm xong giao dịch đầu tiên, tôi dẫn Chu Trấn ra khỏi phòng bệnh, tìm một chiếc ghế dài ngoài hành lang ngồi xuống.

Chu Trấn ngẫm nghĩ rồi nói: “Những cụ già giữ hơi thở cuối cùng để đợi gặp lại người thân lần cuối, trong dân gian gọi là ‘hồi quang phản chiếu’.”

Có lẽ vì miệng còn vương vị ngọt của trà sữa, hôm nay tôi hiếm khi kiên nhẫn giải thích.

“Đôi khi là trùng hợp, đôi khi cũng là nhờ vào giao dịch vận khí.”

Tôi lấy điện thoại ra chơi, còn Chu Trấn thì ngồi nghiêm chỉnh, thỉnh thoảng lại hỏi tôi:

“Nhỡ cháu bà không kịp về, bà có bán thêm được gì nữa không?”

“Liệu bà ấy có thấy quá trình chờ đợi ch.ết là đau đớn không?”

“Chúng ta làm vậy, thực sự có tốt không?”

Mới tập sự đã phiền thế này.

Tôi tắt video ngắn, lấy từ trong túi ra một gói kẹo cao su, ném vào tay Chu Trấn

“Vị dâu đấy, ăn một viên đi.”

Chu Trấn ngạc nhiên: “Cái này cũng là một phần của giao dịch à?”

“Không.”

“Cậu phiền quá, lại còn nói nhiều. Tôi cho cậu ăn kẹo để cậu im miệng lại.”

Chu Trấn có vẻ muốn phản đối, nhưng rất nhanh đã nghe lời bóc kẹo, bỏ một viên vào miệng.

Cuối cùng thì cũng yên lặng.

Thời gian mua được cứ chầm chậm trôi qua.

Hơn một tiếng sau, bà cụ đã được gặp cháu ngoại như ý nguyện.

Qua tấm kính phòng bệnh, tôi thấy bà cụ nắm tay từng đứa cháu, ân cần dặn dò điều gì đó.

Chu Trấn lau khóe mắt, cảm thán: “Gặp lại bà ngoại lần cuối, nghe bà dặn dò đôi câu, chắc cháu bà sẽ trân trọng khoảnh khắc này suốt đời.”

So với cảm xúc dâng trào của Chu Trấn, tôi hoàn toàn xem đây là một công việc.

“Hết giờ. Cậu vào tiễn bà cụ đoạn đường cuối đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-12.html.]

Cách dùng đồng hồ bỏ túi và bàn tính tôi đã chỉ cho Chu Trấn .

Tuy nhiên, tuy đã hiểu trong đầu, nhưng cậu ấy chưa quen tay.

Điều này cũng bình thường, cần có thời gian luyện tập khi dùng pháp khí. Ngay cả tôi khi mới học cũng không tránh khỏi thất bại đôi ba lần.

Trong lúc nói chuyện, bà cụ vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng như nhớ ra điều gì, quay sang tôi nói:

“Tôi đã gặp cô trước đây, phải không?”

Tôi không nghĩ ngợi gì, mỉm cười đáp: “Phải rồi, bà quên rồi sao? Hai tiếng trước, tôi đến để làm giao dịch mà.”

Nhưng bà cụ cố gắng mở đôi mắt mờ đục, nhìn tôi chằm chằm, khẳng định:

“Không phải. Hồi tôi còn bé, ở huyện Đông Đường, tôi đã gặp cô rồi.”

Chu Trấn  ngơ ngác nhìn tôi, không hiểu chuyện gì. Còn tôi chỉ cảm thấy m.á.u trong người dồn hết lên đầu.

Đông Đường.

Tên địa danh này, đã từ lâu tôi không còn nghe đến nữa.

Vì suốt hàng chục năm qua, các khu vực hành chính cứ thay đổi liên miên, nơi ấy đã trở thành một thành phố hoàn toàn mới.

Bà lão đưa tay lau nước mắt ở khóe mắt, cúi người nắm lấy tay tôi.

Bàn tay bà, da dẻ nhăn nheo, chi chít đốm đồi mồi.

Còn tôi, ngón tay thon dài, sơn màu hoa sơn trà đỏ tươi rực rỡ.

Màu đỏ ấy đ.â.m vào mắt tôi, tôi cố trợn to mắt, không để nước mắt rơi xuống.

Nhưng cuối cùng vẫn không kìm được.

Trong ánh mắt mong đợi của bà lão, tôi dùng ngón tay lau đi giọt lệ lăn xuống, cố giữ bình tĩnh nói với Chu Trấn : “Cậu ra ngoài trước đi, để tôi nói chuyện riêng với bà ấy.”

Mấy chục năm trôi qua, người này dung mạo đổi thay, giọng nói cũng chẳng còn như xưa, lại đổi cả tên. Thành thử tôi nhất thời không nhận ra bà là ai.

Nhưng, bà là Thẩm Đái.

Em gái út của Thẩm Thanh Sơn.

Tôi không ngờ người khách mà tôi gặp lần này, lại là người tôi từng quen biết.

Lúc ấy, Thẩm Đái vui vẻ nói: “Tôi nhớ ra rồi, cô tên là Thanh Đường, đúng không? Năm ấy, cô đi cùng anh tôi về nhà, còn tặng tôi một bó hoa nhung thời thượng ở tỉnh thành nữa.”

“Khi quan tài của anh tôi đưa về nhà, cả nhà chúng tôi khóc suốt ba ngày mới nhớ ra cần phải dò hỏi tin tức của cô. Nhưng sinh phải thời loạn, mạng người còn rẻ hơn cỏ cây, có dò hỏi cũng chẳng có thông tin gì...”

Bà cụ lẩm bẩm hồi lâu, chợt hỏi: “Giờ nhìn thấy cô, tôi mới có cơ hội hỏi, rốt cuộc anh tôi đã ch.ết như thế nào?”

Câu hỏi này, tôi đã trốn tránh bao lâu nay, giờ cuối cùng cũng không thể tránh được nữa.

Lúc này, đối diện với ánh mắt mong chờ của Thẩm Đái, tôi không thể thốt ra một lời nói dối nào.

Đành phải nói sự thật.

“Anh ấy ch.ết để cứu tôi.”

Sắc mặt Thẩm Đái lập tức lộ vẻ đau khổ.

Đã bao nhiêu năm qua đi, nhưng ký ức của tôi vẫn rõ mồn một như ngày hôm qua.

 

Loading...