Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 14: Gặp một giao dịch sư khác

Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:25:34
Lượt xem: 49

Gặp lại cố nhân, nhớ lại chuyện xưa, khó tránh khỏi cảm giác ưu tư. 

Tôi treo tấm biển "Tạm ngừng kinh doanh" trước cửa tiệm. 

U sầu một thời gian, đợi đến khi Chu Trấn thi học kỳ xong, chính thức nghỉ đông, tôi mới thuê cậu làm việc dưới trướng mình. 

Bề ngoài, Chu Trấn làm thêm ở tiệm đồ cổ của tôi, thực ra là để phụ tôi khi tôi thực hiện giao dịch. 

Cậu nhóc này rất thật thà. 

Trả lương cho một người, làm công việc của hai người, đạt hiệu quả của ba người. 

Ngày đầu đi làm, cậu đã sắp xếp gọn gàng những kệ hàng bề bộn trong tiệm. 

Ngày thứ hai, cậu chụp ảnh hàng hóa, lập danh sách sản phẩm. 

Ngày thứ ba, cậu còn bắt đầu lập trang web cho tôi. 

“Giờ là thời đại thương mại điện tử, sếp cũng nên theo kịp xu hướng.” 

Tôi liền ấn nút tắt máy trên máy tính của cậu. 

"Cậu làm nhanh gọn thế này, nếu thật có người vào tiệm mua đồ thì tính sao?" 

Chu Trấn ngơ ngác: "Để lỡ mất việc làm ăn à?" 

Tôi nghiến răng đáp: "Dù sao cũng không được lập trang web, càng không được quảng cáo." 

Nhân viên của tôi nhún vai: “Được, sếp là sếp, sếp nói sao thì vậy. Vậy giờ tôi làm gì đây?” 

Nhìn quanh, Chu Trấn đã làm hết những việc cần làm trong tiệm rồi. Tôi mở tiệm này chẳng qua chỉ để che mắt thiên hạ, tự lấy cho mình một thân phận hợp lý, hoàn toàn không có nguồn khách. 

Vậy, nên để cậu ấy làm gì cho qua thời gian đây? 

Tôi l.i.ế.m môi nói: “Hay cậu đi mua cái nồi.” 

Chu Trấn nín thở chờ tôi nói tiếp. 

“... Nấu trà sữa cho tôi.” 

Chu Trấn rất nhanh nhẹn. Đến giữa buổi chiều, trong tiệm đã tỏa ra mùi hương nồng đậm của trà đen. 

Vừa uống xong ly trà sữa đầu tiên, tôi nhíu mày. 

“Có khách rồi.” 

Vị khách tiếp theo của chúng tôi là một bà mẹ đơn thân, tên là Phương Vi. 

Trên đường đưa con gái đi học thêm, cô gặp tai nạn xe. 

Đối mặt với chiếc xe đang lao tới, để đảm bảo con gái an toàn, cô không hề do dự, bẻ tay lái sang phía mình. 

“Cô có thể cân nhắc bán vận mệnh kiếp sau, đổi lấy chút thời gian sống lâu hơn ở kiếp này.” 

Giải thích xong quy tắc giao dịch, Phương Vi khiến tôi sửng sốt với câu hỏi của mình. 

“Nếu tôi bán nhiều vận mệnh hơn để mua thời gian, có được giảm giá không?” 

Vận mệnh kiếp sau của Phương Vi khá tốt. Cha mẹ yêu thương, chồng hiền lành, quan trọng nhất là cô đạt được không ít thành tựu trong sự nghiệp mà cô theo đuổi. 

Nhưng cô hoàn toàn không quan tâm đến điều đó. 

“Tôi chỉ muốn thấy con gái mình đậu vào trường trung học trọng điểm.” 

Con gái của Phương Vi tên là Phương Ca Ca, năm nay mười lăm tuổi, đang học lớp chín. Còn nửa năm nữa là đến kỳ thi trung học. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-14-gap-mot-giao-dich-su-khac.html.]

Tôi tính toán hồi lâu với chiếc bàn tính vàng của mình, lấy hết khả năng tính toán ngày hội mua sắm để cố gắng giảm giá, rồi bất lực đáp: “Dù giảm thế nào, cô nhiều nhất cũng chỉ đổi được hai ngày.” 

“Và đó là với điều kiện cô phải dùng hết vận mệnh kiếp sau của mình. Trong tình huống bình thường, tôi không khuyến khích điều này.” 

Nhưng Phương Vi kiên quyết: “Hai ngày cũng được. Mai con bé thi học kỳ, tôi muốn bên con bé thi xong, tranh thủ thi thật tốt, để kỳ tới giáo viên có ấn tượng tốt về con bé.”

Nghe đến đâyChu Trấn hơi xúc động, nhẹ nhàng nói với tôi, " Sếp, chị Phương thật không dễ dàng. Nếu có thể, liệu chúng ta có thể bán cho cô ấy thêm chút thời gian không?"

Tôi biết Chu Trấn đang nghĩ gì. Mồ côi mẹ từ nhỏ, nên cậu ấy có chút đồng cảm đặc biệt với những người mẹ đơn thân.

Vẫn phải nể mặt cậu ấy. Dù sao, tay nghề nấu trà sữa của cậu ấy cũng rất hợp ý tôi.

Tôi nói với Phương Vi: "Mua hai tặng một, tôi tặng thêm cô một ngày. Giờ là thứ Ba, tôi sẽ để cô yên ổn ra đi vào đêm thứ Sáu lúc mười hai giờ, cô thấy sao?"

Giao dịch hoàn tất.

Có thêm thời gian, Phương Vi vội vàng đưa con gái đến lớp học thêm. Con gái vào học, còn cô thì ngồi ở bậc thang ngoài lớp, lấy ra một cuốn sổ dày cộp từ trong túi xách. Bên trong chi chít nét chữ, toàn là kế hoạch học tập của con gái.

Phương Vi vừa vạch vừa ghi, vừa lẩm bẩm.

"Tiếng Anh Ca Ca học không tốt, tối nay phải giúp con bé nghe và viết lại từ vựng." 

"Những bài sai trong sổ ghi môn Toán cũng cần làm lại." 

"Còn môn Vật lý nữa..."

Viết một lúc, Phương Vi bỗng ôm mặt, thổn thức. 

"Nếu tôi ch.ết, Ca Ca sẽ ra sao đây? Lần kiểm tra tháng trước, con bé khó khăn lắm mới vào được top mười của khối, tôi còn hy vọng con bé giữ được vị trí đó."

"Đứa nhỏ này thiếu tự giác, sau này không có tôi kèm cặp, nó làm sao mà tập trung học được? Nếu lỡ không thi đỗ đại học, tôi ch.ết cũng không nhắm mắt!"

Phương Vi khóc, khiến mọi người xung quanh tò mò nhìn sang. 

Tôi định đứng dậy che chắn ánh nhìn cho cô ấy, nhưng Chu Trấn đã nhanh chân hơn. 

Có cậu ấy đứng chắn ở đó, sẽ không còn ai nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Phương Vi nữa. 

Trong lòng tôi cảm thấy hài lòng, nhìn Chu Trấn càng thêm thuận mắt.

Phương Vi dường như là một chiếc đồng hồ sống. Khi nào con gái tan học, khi nào đi vệ sinh, khi nào ăn uống, khi nào ôn bài, khi nào đi ngủ – từng phút từng giây đều được tính toán kỹ lưỡng. Không chỉ mình cô ấy không được phép sai, cô ấy cũng không cho phép con gái chậm trễ.

Lớp học thêm kết thúc, Phương Ca Ca và cô bạn cùng bàn trò chuyện một lát. Phương Vi lập tức xông vào lớp, cắt ngang câu chuyện của chúng.

"Ca Ca, đừng chơi nữa, về nhà làm bài. Mai là thi cuối kỳ rồi, chúng ta phải dành thời gian ôn bài."

Trước mặt bạn bè, Phương Ca Ca có chút mất mặt, than thở: "Mẹ, mẹ có hiểu cái gì là học tập kết hợp với nghỉ ngơi không?" 

"Học cả ngày rồi, đầu óc quay cuồng hết cả lên. Con chỉ nói vài câu với bạn để thư giãn, nghỉ ngơi mười phút, mẹ cũng không cho sao?"

Giọng Phương Ca Ca tỏ ra không vui.

Phương Vi lại càng cứng rắn hơn, yêu cầu con gái đeo cặp về nhà ngay lập tức.

 

Phương Ca Ca chỉ còn cách chu môi, nói lời tạm biệt với bạn.

Đã vào giữa mùa đông, nước cũng đóng băng. Vì lần giao dịch này kéo dài khá lâu, nên tôi và Chu Trấn quyết định ở lại nhà Phương Vi. Với Phương Ca Ca, chúng tôi nói rằng mình là bà con xa của gia đình.

Về đến nhà, Phương Vi không nghỉ ngơi lấy một giây mà lao vào bếp ngay lập tức để nấu ăn.

Dưới ánh mắt nghiêm nghị của mẹ, Phương Ca Ca miễn cưỡng vào phòng học.

Tôi và Chu Trấn ngồi trên ghế sofa ở phòng khách. 

Chu Trấn ngồi nghiêm chỉnh như đang dự họp, còn tôi thì không chút kiêng dè, ngả người xuống sofa, lôi điện thoại ra xem douyin.

Loading...