Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:27:49
Lượt xem: 42
Tiếng cãi vã thật ồn ào. Đầu tôi bắt đầu đau nhức.
Tôi nhẹ nhàng vung tay, dừng thời gian lại. Trong ánh mắt ngơ ngác của Phương Vi, tôi nghiêm túc nói.
"Chị Phương, tôi phải nói rõ với chị. Thời gian mà chị đổi từ chỗ tôi tuy là của chị, nhưng nếu chị cứ tiếp tục cãi nhau với con bé như thế, sau này Ca Ca nghĩ lại, chỉ toàn ký ức cãi vã với mẹ trước khi chị qua đời, con bé không thấy đau lòng sao?"
Phương Vi có chút động lòng nhưng vẫn cố chấp: "Cô Tần không hiểu chuyện nhà chúng tôi thì đừng can thiệp vào cách tôi dạy con."
Muốn nói lý với tôi sao?
Hay đấy.
Tôi đáp: "Tôi không phải người thích lý lẽ. Đặc biệt là những chuyện không vừa mắt, tôi càng không thể làm ngơ. Giờ chị đừng nói gì nữa, tôi muốn trò chuyện với con bé. Còn chị..."
Tôi ra hiệu với Chu Trấn.
Cậu lập tức bước tới: "Cô Phương, có gì dì cứ tâm sự với cháu. Cháu và em gái cách nhau không nhiều tuổi, cháu rất hiểu tâm lý bọn trẻ tuổi này."
Phương Vi định từ chối, tôi chốt hạ một câu.
"Thời gian trò chuyện này không tính vào thời gian giao dịch của chị. Như vậy được chứ?"
Tôi dẫn Phương Ca Ca vào phòng ngủ, cô bé quả nhiên đầy ấm ức.
"Cháu thi cả ngày mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm, vậy mà mẹ cháu bắt làm lại bài sai. Làm không đúng thì không được ngủ."
"Cháu không hiểu, cháu đâu phải cái máy, cũng biết mệt, biết buồn mà. Cô Tần ơi, sao mẹ cháu lại nhẫn tâm vậy?"
Tôi xoa nhẹ mái tóc ngắn của Phương Ca Ca rồi nói bằng giọng bình tĩnh: "Vì mẹ cháu bất lực thôi."
Phương Ca Ca ngay lập tức lộ vẻ kinh ngạc.
"Cô Tần ơi, ai cũng nói mẹ cháu giỏi lắm. Một mình nuôi con, bao nhiêu năm không tái giá – sao cô lại nói khác?"
Phương Vi quả thực là một người phụ nữ kiên cường.
Khi còn trẻ, cô ấy kết hôn với một gia đình khá giả, ai cũng nói là may mắn.
Tuy nhiên, chồng lại ngoại tình ngay khi cô ấy mang thai.
Sau khi phát hiện, Phương Vi không chịu đựng, mà mang bụng bầu đến cục dân chính ly hôn.
Nhiều người cười chê, chính những lời đàm tiếu đó khiến cô càng quyết tâm nuôi dạy con gái thật hoàn hảo.
Nhưng, quá áp lực, khiến Phương Ca Ca không thể thở nổi.
Tôi sờ nhẹ đầu Phương Ca Ca.
"Dì có thể kể cho cháu nghe đủ thứ lý lẽ – ví dụ, xã hội này rất khắc nghiệt, mẹ cháu không có tiền, không có quyền, lo sợ không thể cho cháu những gì cháu muốn nên ép cháu trưởng thành. Hoặc nói rằng, cháu là sự tiếp nối cuộc đời mẹ, mẹ nghiêm khắc vì đặt hết hy vọng vào cháu. Thậm chí dì còn có thể nói, mẹ làm thế để chứng minh với cha cháu rằng cô ấy không cần ông ta vẫn có thể ngẩng cao đầu."
"Nhưng dì nghĩ chắc cháu đã nghe chán những lý lẽ ấy rồi. Nên dì sẽ không nói nữa."
Phương Ca Ca lặng lẽ lắng nghe, đợi lời tôi nói tiếp.
Tôi hít một hơi sâu, từng từ đều rất cẩn trọng.
"Nhưng, mẹ cháu trút giận lên cháu là sai. Người trưởng thành nên biết kiềm chế cảm xúc. Là người thân càng phải biết đặt mình vào hoàn cảnh đối phương. Những điều đó, mẹ cháu chưa làm được."
Phương Ca Ca gật đầu liên tục, vẻ mặt như vừa hiểu ra điều gì.
Tôi hỏi: “Vậy cháu có muốn trở thành người biết kiểm soát cảm xúc và nghĩ cho người khác không?”
Cô bé cắn môi, một lúc sau mới đáp: “Được ạ. Hôm nay cháu sẽ học thêm một lát. Dù sao, ngày mai là kỳ thi rất quan trọng mà.”
“Nhưng mà, dì phải nói với mẹ cháu là, thi xong ngày mai, cháu nhất định phải được đi chơi cho thỏa thích.”
Đúng là trẻ con.
Tôi mỉm cười: “Dì hứa với cháu.”
Nếu con trẻ có vấn đề, chín trên mười lần là do cha mẹ.
Bên kia, Chu Trấn cũng không ngờ lại thuyết phục được Phương Vi đang trong trạng thái lo lắng bồn chồn, điều này khiến tôi ngạc nhiên.
Đêm đã khuya, mẹ con họ đều đã yên giấc. Còn tôi, trằn trọc mãi không ngủ được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-16.html.]
Dưới ánh sáng yếu ớt của điện thoại, tôi hé mở khe cửa phòng khách, khẽ khàng bước ra.
“Này, dậy đi.”
Trên ghế sofa, Chu Trấn đang ngủ mà vẫn còn mặc nguyên quần áo, bỗng giật mình tỉnh dậy, thấy là tôi, cậu nhắm mắt lại nheo nheo.
Tôi hạ giọng: “Vừa nãy cậu nói gì với Phương Vi đấy? Giỏi nhỉ, có thể làm một khách hàng nóng tính bình tĩnh lại được.”
Màn hình điện thoại tắt ngúm, phòng khách chìm vào bóng tối. Tôi không nhìn thấy Chu Trấn, cậu ấy cũng không thấy tôi, nhưng tôi cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người cậu ấy.
Chu Trấn khẽ nói: “Không có gì đâu, chỉ là kể vài chuyện của tôi thôi.”
Trời quá lạnh, tôi đứng trên nền nhà, tay chân tê cứng. Bèn leo lên ghế sofa, ngồi sát vào Chu Trấn, mượn chút hơi ấm từ cậu ấy.
“Kể tôi nghe đi.”
“Sao phải kể chị nghe? Chị đâu có vướng mắc trong chuyện mẹ con đâu.”
“Cậu nói được với Phương Vi, sao lại không thể nói với tôi?”
Trước đây sao tôi không nhận ra, Chu Trấn lại hay cãi thế nhỉ.
Dù vậy, cậu ấy chỉ cố ra vẻ mạnh miệng thôi. Giây tiếp theo, cậu đã ngoan ngoãn kể.
Thật ra chỉ là mấy chuyện lặt vặt từ hồi còn nhỏ.
Chẳng hạn, cậu từng trộm hai đồng ở nhà mua kẹo rồi bị mẹ đánh đòn một trận.
Chẳng hạn, mẹ cậu từng có nhiều người theo đuổi, cũng đã cố gắng làm cậu vui, nhưng cuối cùng đều chẳng đi đến đâu.
Giọng của Chu Trấn trầm ấm, nghe rất dễ ru ngủ.
Tôi dựa vào lưng ghế sofa, ngáp liên tục.
Chu Trấn ngừng nói.
Không gian tĩnh lặng vô cùng.
Trong cơn mơ màng, có một thứ ấm áp, mềm mại phủ lên từ đầu đến chân tôi.
Trước khi chìm hẳn vào giấc ngủ, tôi nghe thấy tiếng Chu Trấn lẩm bẩm.
“Ngủ trên sofa một đêm… Mai chị đau lưng cho xem.”
Chu Trấn đúng là miệng quạ đen.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy với cái lưng đau nhức, tâm trạng càng thêm khó chịu.
Chu Trấn tỏ vẻ ngoan ngoãn, chủ động đề nghị đi mua cao dán ngải cứu cho tôi.
“Dán nóng sẽ đỡ đau đấy.”
Ánh mắt tôi vô tình lướt qua chiếc eo thon gầy của cậu ấy.
“Hôm trước cậu cũng ngủ trên sofa cả đêm, sao cậu không đau lưng?”
Cậu thiếu niên ngạc nhiên, rồi mỉm cười.
“Tôi chơi bóng thường xuyên, sức cơ đủ mạnh.”
Vì không thoải mái, suốt một ngày trời tôi liên tục than thở.
Phương Vi dường như đã bị Chu Trấn thuyết phục, bắt đầu im lặng sắp xếp lại album ảnh để sau này con gái có thể xem lại những khoảnh khắc vui vẻ của hai mẹ con.
Sáu giờ rưỡi tối, cô ấy đón con gái về nhà đúng giờ.
Phương Ca Ca về với vẻ mặt vui mừng "cuối cùng cũng thi xong rồi". Về đến nhà, cô bé cởi đồng phục, vứt ba lô, bật tivi xem chương trình giải trí.
Phương Vi bước đến lấy điều khiển, tắt màn hình. Rồi, cô ấy nhìn con gái, bắt đầu nói với vẻ nghiêm túc.
“Ca Ca, mẹ muốn nói chuyện với con.”
Từ góc nhìn của tôi, tôi hiểu được ý định của Phương Vi. Thời gian sống của cô ấy chỉ còn đến mười hai giờ đêm nay. Phương Vi muốn dùng vài giờ cuối cùng để chia sẻ nổi lòng với con gái.