Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 26: Đường đời lấp lánh
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:36:15
Lượt xem: 28
Nhiều năm nay, tôi đã từng gặp nhiều khách hàng ngốc nghếch.
Nhưng ngốc như Hàn Lệ thì thật hiếm gặp.
Tôi cố nhẫn nại phân tích cho cô: "Tạm không bàn đến việc bắt một người gánh món nợ từ trên trời rơi xuống liệu có công bằng hay không; cũng không truy cứu việc để chủ nợ đợi vài năm không được lấy tiền thì cô có thấy an lòng không; tôi chỉ hỏi cô, nếu cách này hiệu quả, sao cha cô không tự ra ngoài trốn vài năm?"
Nỗ lực của tôi lại đổ sông đổ bể.
Hàn Lệ mở to đôi mắt long lanh, bối rối nói: "Nhưng cha tôi sao có thể lừa tôi được? Ông là người thân duy nhất của tôi, ông không thể làm thế."
Mặc dù Vương Vĩ Diệp cũng là người xấu, nhưng lúc này, tôi đột nhiên có chút cảm thông với anh ta.
Gặp phải một người bạn đời như thế này, thật bất lực.
Hàn Lệ có dung mạo xinh đẹp, tính tình hiền hòa. Nếu gặp ngoài đường, chắc bạn sẽ nghĩ cô là một người tốt bụng, thân thiện.
Nhưng người tốt khi ngốc nghếch, lại càng khiến người khác tức giận.
Tôi có thể đoán được hoàn cảnh xuất thân của Hàn Lệ.
Cô lớn lên thiếu thốn tình thương, có sẵn sự phục tùng tự nhiên với người lớn. Cô không biết cách suy nghĩ và cũng không có thói quen rèn luyện tư duy.
Cứ thế ngơ ngẩn mà sống đến ngoài hai mươi, vốn dĩ đã có cơ hội trưởng thành thêm khi bước vào hôn nhân.
Đáng tiếc là, giữa cha và chồng, cô vẫn chọn người không yêu thương cô.
Vì thế mà làm tổn thương tình cảm vợ chồng một cách sâu sắc.
Đối diện với sự lạnh nhạt của Vương Vĩ Diệp, Hàn Lệ hoàn toàn có thể lựa chọn rời đi. Nhưng cô vẫn cố gắng bám lấy, sẵn sàng làm những việc nhà mà bảo mẫu cũng có thể làm, chờ mong người đàn ông này sẽ yêu lại cô.
Cô không nghĩ đến tình cảnh của mình là gì, cũng không biết phải cải thiện nó ra sao.
Cô chỉ phụ thuộc vào người khác, hút dinh dưỡng từ niềm vui của người ấy.
Đây là một cái hố không đáy.
Dù có đổ vào bao nhiêu tình yêu, thì nó cũng chỉ là một khoảng trống.
Trừ khi cô ấy có thể tự mình vá lấp được khoảng trống đó trong lòng.
Đáng tiếc là, bây giờ có dạy cô ấy cũng đã quá muộn.
Nếu mà pháp khí của tôi hoạt động trở lại…
Nghĩ đến đây, tôi bỗng nghe thấy một tiếng “cạch” nhẹ.
Quả nhiên, chiếc đồng hồ bỏ túi của tôi đã chậm rãi hoạt động trở lại.
Giờ đây, nó có thể hoạt động bình thường, và cũng có thể hấp thụ khí vận của Hàn Lệ.
Đã đến lúc tiễn cô ấy đi.
Hàn Lệ lấy tay che mặt, nghẹn ngào: “Bà chủ Tần, tôi còn một nguyện vọng cuối cùng. Tôi biết có thể sẽ làm khó cho cô, nhưng tôi thực sự rất muốn nó thành hiện thực.”
“Tôi muốn Vĩ Diệp nhớ đến tôi thêm vài năm nữa, cô có cách nào không?”
Xem ra, câu chuyện này lại quay về điểm khởi đầu.
— Đến khi cô ấy c.h.ế.t rồi, anh ta mới hối tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-26-duong-doi-lap-lanh.html.]
Tôi quay lại nhìn đơn hàng hiển thị trên màn hình máy tính của Vương Vĩ Diệp, giọng nói lạnh lùng: “Tôi có cách.”
Cô ấy gật đầu trong nước mắt: “Vậy thì tôi có thể yên tâm ra đi.”
Trước khi tiễn Hàn Lệ ra đi, tôi cũng hỏi cô câu hỏi quen thuộc: “Giao dịch với tôi, cô có hối hận không?”
Đây là câu hỏi mà tôi gần như đặt ra cho mọi khách hàng.
Câu trả lời của Hàn Lệ cũng giống với đa số mọi người.
“Gặp được bà chủ Tần, tôi không hối hận.”
Vì trường hợp của Hàn Lệ đặc biệt, nên tôi đã dành nhiều thời gian và công sức hơn để xử lý hậu sự cho cô.
Bận rộn cả một đêm, khi trở về cửa hàng đồ cổ của mình thì trời đã sáng rõ.
Tôi mệt mỏi vô cùng.
Đuổi Châu Trần về nghỉ ngơi, nhưng cậu ta lại truy hỏi: “Sếp, sếp còn hứa với cô Hàn là sẽ khiến chồng cô ấy nhớ đến cô ấy nữa mà.”
Cũng thức suốt đêm, nhưng mắt Châu Trần lại chẳng có lấy một quầng thâm.
Trong lòng tôi than thầm “tuổi trẻ thật tốt..”.
Chưa vội trả lời câu hỏi của cậu ta, tôi hỏi ngược lại: “Phương pháp yêu đương mà cô ấy dạy cậu, cậu nhớ được bao nhiêu?”
Châu Trần lúng túng: “… Chỉ nhớ được một chút thôi.”
Tôi khinh khỉnh: “Thì ra là quên hết rồi.”
“Nếu tình yêu thực sự có phương pháp, điều kiện tiên quyết đầu tiên là, cậu phải chọn một người đáng để yêu, rồi mới yêu người đó. Yêu nhầm người thì thà không gặp còn hơn.”
Châu Trần có vẻ rất hứng thú với chủ đề này: “Vậy làm sao để biết người đó xứng đáng để yêu?”
Tôi lười biếng nói: “Cái gì cũng dạy cho cậu thì tôi làm sao mà làm bà chủ được? — Đi ngủ đi. Ngủ xong rồi hẵng quay lại tìm tôi.”
Châu Trần ngoan ngoãn nghe lời, rồi quay lại đúng giờ.
Đêm hôm đó, tôi đưa Châu Trần đến văn phòng của Vương Vĩ Diệp một lần nữa.
Sự kiện "doanh nhân trẻ mất vợ" đã dần mất đi sức nóng sau vài ngày, nhưng đơn hàng của ông chủ Vương thì lại tăng lên chóng mặt.
Chắc hẳn anh ta đang định kiếm bộn tiền.
Vì đã hứa với Hàn Lệ sẽ khiến chồng cô nhớ đến cô, nên tôi không thể thất hứa.
Tôi mang theo hàng chục tấm ảnh.
Là những bức ảnh từ camera an ninh chụp lại cảnh Vương Vĩ Diệp dắt nhân tình đi mua sắm ở cửa hàng trang sức. Thời gian chụp trùng khớp với lúc tôi giả định Hàn Lệ qua đời.
Tôi vào kho hàng, bảo Châu Trần lén bỏ những bức ảnh này vào các gói hàng sắp được gửi đi, mặc cho chúng được chuyển tới tay những khách hàng đang khen ngợi Vương Vĩ Diệp là “người chồng tốt”.
Tôi biết rằng, khi nhận được vô số lời khiếu nại từ khách hàng, và hàng hóa không thể tiêu thụ được nữa, “người chồng tốt” này nhất định sẽ vừa sợ hãi, vừa lo lắng.
Dù sao thì, “Lúc tôi chết, chồng đang ở cùng nhân tình mua trang sức.”
Loại câu chuyện này tuy cũ rích nhưng lại cực kỳ thu hút.
Gặp phải kẻ cặn bã, ai cũng sẽ không nhịn được mà dẫm lên một cái.
...