Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 34
Cập nhật lúc: 2024-11-15 22:41:59
Lượt xem: 40
Ôn Lan đã khóc sướt mướt, còn Trần Ẩn lặng lẽ đứng bên, thỉnh thoảng đưa cho cô ấy một tờ giấy ăn. Có lẽ vì tiếng khóc nức nở của Ôn Lan khiến người khác phiền lòng, Trần Ẩn nhíu mày nói: "Tôi đã từng nói với em rồi, làm nghề này, phải quen với sinh tử và sự vô tình của thế gian, lâu rồi chai sạn sẽ không còn cảm xúc nữa. Còn em, trời sinh mềm lòng, tốt nhất nên giữ khoảng cách."
Ôn Lan mở to đôi mắt đỏ hoe, đáp trả: "Em muốn làm gì thì làm, anh quản được sao?" Trần Ẩn liếc cô một cái, không nói gì, xoay người bỏ đi, khiến Ôn Lan tức giận đến mức dậm chân.
Khi chúng tôi quay lại nhà nghỉ Ôn gia, nhân viên lễ tân nói rằng Trần Ẩn đã vội vã trả phòng. Ôn Lan hừ lạnh: "Có đáng vậy không? Em khóc vài tiếng mà đã làm anh ta sợ chạy mất sao?" Nhưng tiểu thư đài các vẫn không quên chuyện chính, cô nói với tôi: “ Bà chủ Tần, pháp khí của chị còn thiếu chút nữa là hoàn chỉnh. Em nhớ ra, trong di vật của chú có lẽ có công cụ chị cần. Chị theo em lên thư phòng của chú nhé."
Tới phòng của Ôn Thừa Uyên sao? Chân tôi khựng lại một chút. Nhưng như Trần Ẩn nói, làm nghề này, đã không còn cảm xúc từ lâu. Vậy thì có gì phải sợ? Hơn nữa, đây chỉ là thư phòng. Khi tôi còn sống trong nhà họ Ôn với cái tên "Ôn Linh," tôi đã tới đây vô số lần rồi. Tôi đáp: "Được thôi."
Ôn Lan dẫn chúng tôi đến một căn phòng ở góc tầng ba. Cô ấy thành thạo tìm kiếm trong tủ, Chu Trân lịch sự đứng ở cửa, không bước vào. Tôi bước qua Chu Trân, bước vào phòng. Hôm nay tôi mang đôi giày cao gót đế da, mỗi bước đi trên sàn gỗ phát ra âm thanh nặng nề. Nhưng tiếng giày cũng không lấn át được tiếng tim tôi đập như trống.
Cách bài trí ở đây đã thay đổi nhiều. Kệ trưng bày cổ xưa đã được thay bằng kệ sách. Chiếc ghế nằm mà tôi yêu thích cũng không còn. Cửa sổ mà ngày xưa lúc nào cũng đầy cây xanh của anh – tôi là người tưới nước luôn phàn nàn: "Sao không trồng cây có hoa? Lá xanh chẳng thú vị gì cả." Ôn Thừa Uyên chỉ cười: "Có em lắm lời bên cạnh, làm sao mà chán được?"
Ánh mắt tôi dừng lại ở một góc của kệ sách. Là một cuốn album. Quay lại nhìn thấy Ôn Lan và Chu Trấn đều bận rộn, tôi cắn răng, rút nó ra. Bìa đã ngả vàng, trông rất cũ. Còn những tấm ảnh bên trong – đáng lẽ phải có rất nhiều bức ảnh ở đó. Ôn Thừa Uyên thích chụp ảnh, còn tôi thì ngày ngày quẩn quanh bên anh. Anh chụp tôi cũng là điều dễ hiểu. Nhưng trong album chỉ còn vài bức ảnh phong cảnh, không có chân dung ai cả. Những khoảng trống như thể đã có người lấy ảnh ra.
Là Ôn Thừa Uyên đã lấy đi sao? Tôi nghe thấy giọng mình run rẩy: "Ôn Lan, chú của cô, đã mất như thế nào?" Ôn Lan nhớ lại: "Lúc đầu chỉ là cảm lạnh, sau đó thành viêm phổi, rồi đột nhiên chuyển nặng mới phát hiện ra là ung thư. Bác sĩ hỏi có nên phẫu thuật không vì lúc đó chú còn rất trẻ."
Phải rồi, rất trẻ. Tính ra, khi Ôn Thừa Uyên qua đời, anh mới chỉ ba mươi ba tuổi. Đó là mười hai năm sau khi tôi rời xa anh. Ôn Lan cúi đầu kể tiếp: "... Nhưng chú nói hãy để chú yên lặng rời khỏi cõi đời. Chú nói rằng mình không còn gì để lưu luyến."
Ngực tôi đột nhiên đau nhói. Một cơn nghẹn ứ lại trong cổ họng, tôi gần như không thể thở. Tôi nghiến răng dặn Chu Trân: "Tôi có việc phải đi trước. Cậu ở lại giúp cô Ôn sửa xong pháp khí rồi hãy về."
Dù chỉ thị có kỳ lạ đến đâu, Chu Trân cũng sẽ nghe theo. Tôi loạng choạng bước ra ngoài, gần như là không xác định phương hướng. Đi qua ba, bốn ngã rẽ, khung cảnh đường phố đã hoàn toàn xa lạ. Nhưng năm xưa, tôi từng thuộc lòng từng con đường trong phạm vi năm dặm quanh Ôn gia.
Tôi dừng lại ở ngã tư, nhất thời không biết đi đâu về đâu. Bỗng nhiên, một chiếc vali tinh xảo chắn ngay trước mặt tôi.
"Thực ra, tôi luôn muốn hỏi, làm thế nào mà cô có thể làm được điều đó?"
"Lúc đó tôi chỉ mới tám tuổi, nhưng tôi sẽ không nhớ nhầm. Có lẽ, tôi không nên gọi cô là Tần Thanh Đường mà nên gọi cô bằng một tiếng——"
Trần Ẩn nhìn tôi từ trên cao, ánh mắt đầy tìm tòi: “Cô Ôn Linh.”
Lẽ ra tôi phải sớm nhận ra rằng có lẽ anh ta sẽ nhận ra tôi. Dù nhà họ Ôn và nhà họ Trần không qua lại nhiều, nhưng vẫn có mối liên hệ thăm hỏi. Lần Tết cuối cùng tôi ở lại Ôn gia, tôi đã gặp những người nhà họ Trần đến thăm. Trong số đó có một cậu bé có phần trưởng thành hơn tuổi, khi mấy đứa bé khác ăn kẹo, chơi pháo thì cậu bé ấy lại chăm chú đọc một cuốn sách bìa mềm của Ôn Thừa Uyên. Có lẽ đó chính là Trần Ẩn khi tám tuổi.
Tin xấu là, cậu bé đó nhớ được dung mạo của tôi. Tin tốt là, anh ta nghĩ tôi là Ôn Linh, chứ không phải người mà tổ tiên anh ta từng nhắc đến – Vân Thương. Điều này sẽ dễ qua mặt hơn.
Tôi giả ngây giả ngô: “Ôn Linh là ai? Là người nhà Ôn gia sao? Tôi đâu có thấy cô ấy ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-34.html.]
Trần Ẩn dường như không ngờ rằng tôi lại tỏ ra thản nhiên như vậy. Giọng anh ta thấp lạnh đi vài phần: “Có cần tôi giúp cô nhớ lại không? Ôn Linh là con nuôi của nhà họ Ôn, nhưng sau đó đã bỏ nhà ra đi, bặt vô âm tín nhiều năm.”
Tôi làm ra vẻ ngạc nhiên, gật đầu lia lịa: “Nghe có vẻ như cô ấy là kẻ vô tình vô nghĩa, quên được thì quên đi, việc gì phải nhớ mãi?”
Trần Ẩn nặng lời: “Đúng vậy. Tôi cũng muốn biết, rõ ràng là vô tình vô nghĩa, tại sao anh ấy lại nhung nhớ cô ấy suốt mười hai năm, đợi chờ cô ấy mười hai năm?”
“Nhưng tôi vẫn thắc mắc – khi anh ấy ốm đau triền miên trên giường, mong cô ấy trở về, cô ấy đang làm gì? Lẽ nào chỉ tự mình đa tình nhớ đến người kia, còn người được nhớ thương thì vô tri vô giác?”
Từng câu từng chữ của anh ta như đ.â.m thẳng vào tim tôi. Tôi cắn chặt răng, nhưng vẫn có thể gượng cười.
“Anh đang nói gì thế, tôi nghe không hiểu.”
Trần Ẩn nhìn tôi chằm chằm, như muốn tìm thấy manh mối từ nụ cười của tôi.
“Tôi không có bằng chứng chứng minh cô là cô ấy. Vì trước khi qua đời, chú Ôn đã đích thân đốt hết ảnh và thư từ của cô ấy.”
“Nhưng nếu cô còn một chút thương hại, tôi có thể đưa cô đến mộ chú ấy, để chú ấy nhìn thấy cô một lần, rồi yên nghỉ.”
Thực ra tôi nợ Ôn Thừa Uyên một lời giải thích về tung tích của mình. Lúc chia tay, anh ấy đã từng nói.
“A Linh, dù em ở đâu, hãy gửi cho anh một lá thư, cho anh biết em vẫn bình an. Khi ấy... anh sẽ mãn nguyện.”
Nhưng tôi đã không viết lá thư đó gửi cho anh ấy.
Liệu Ôn Thừa Uyên có thể từ bỏ tất cả, cùng tôi phiêu bạt khắp nơi không? Dù có thể, tôi cũng không biết liệu mình có dám thẳng thắn thừa nhận với anh rằng hành động tự hành hạ này của tôi là vì lý do gì.
Anh ấy có sứ mệnh của anh ấy. Còn tôi, tôi có những nỗi niềm khó nói của mình.
Thế nên, tôi chỉ bình tĩnh lướt qua Trần Ẩn.
“Trần Ẩn. Chính anh đã nói đấy.”
“Làm nghề của chúng ta, đã quen với sinh tử, lâu rồi chẳng còn cảm xúc gì.”
Mặt Trần Ẩn xám ngắt như tro, như không thể tin nổi. Người mà anh ta ngưỡng mộ nhiều năm, xem như thần thánh – Ôn Thừa Uyên, lại yêu một người phụ nữ m.á.u lạnh đến thế.