Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 52
Cập nhật lúc: 2024-11-15 23:02:27
Lượt xem: 22
Lời này rõ ràng mâu thuẫn, chứng tỏ trong lòng anh cũng đang rối bời.
Bị ánh mắt của tôi nhìn xoáy vào, Bùi Á không yên, nới lỏng cổ áo, thúc giục: “Có lẽ đã đến giờ tôi phải lên đường rồi. Thời gian chắc cũng gần đến rồi.”
Câu “Thời gian gần đến” thường là do tôi nói ra, nhưng khi nghe từ miệng khách hàng, nghe có chút kỳ lạ. Có lẽ, Bùi Á cũng đang lo sợ tôi sẽ đào sâu bí mật của anh ta.
Tôi chỉ vào khu rừng nhỏ trong công viên: “Hay là, chúng ta đừng ở trong căn hộ nữa nhé? Chủ nhà cũng không dễ gì, nếu xảy ra chuyện ở đó, ai dám thuê nữa? Tôi sẽ sắp xếp cho cậu một cách ra đi khác.”
Có lẽ vì ăn uống no nê, tâm trạng tốt, Bùi Á gật đầu: “Được thôi.”
Ánh đèn đường mờ nhạt, màn đêm bao trùm một không khí u ám.
Bùi Á ngã vật ra trên ghế dài trong công viên, nhìn trông giống như bị rối loạn nhịp tim do vận động quá sức mà qua đời.
Tôi lấy điện thoại từ túi áo anh ta ra. Quả nhiên, ứng dụng màu xám kỳ lạ đó đã bị xóa đi. Cả chiếc điện thoại lại trở về trạng thái “đi về tay trắng, không lưu luyến.”
Giữa Bùi Á và “X” rốt cuộc có bí mật gì?
Tiếp đãi Bùi Á là một thương vụ lỗ vốn. Không những không thu được bất kỳ vận may nào, mà còn tốn thời gian và tiền bạc. Nhưng tôi đã tìm ra một vài manh mối.
Suy nghĩ miên man, bất giác, tôi đã bước tới gần trường Yến Đại.
…
Chín rưỡi tối, đúng là lúc tan học buổi tối. Từng tốp sinh viên đi ngang qua tôi, gương mặt ai nấy đều tràn đầy sức sống.
Trên sân bóng rổ, có những chàng trai mặc đồng phục bóng rổ, mồ hôi nhễ nhại.
Tại sân bóng rổ đông đúc nhất, tôi thấy một dáng người quen thuộc. Chàng trai mặc áo bóng rổ màu trắng, dáng người cao ráo, cánh tay lộ ra cơ bắp rắn chắc, đường nét rõ ràng.
Chu Trấn khi ở trước mặt tôi luôn sạch sẽ, điềm tĩnh, cẩn thận. Nhưng trên sân bóng, cậu ấy dường như là một người khác.
Dẫn bóng, bật nhảy, chạy, động tác dứt khoát, tràn đầy sức công phá. Có lẽ đây là một khía cạnh khác của Chu Trấn.
Thậm chí, khi ở bên cạnh tôi, có lẽ cậu ấy đã kìm nén một phần tính cách của mình.
Bên ngoài sân thỉnh thoảng có tiếng hét phấn khích. Thậm chí có người hô tên Chu Trấn , trông cậu ấy rất nổi tiếng.
Có lẽ đây mới là nơi phù hợp với cậu ấy.
Tôi nhìn đủ rồi, xoay người rời khỏi sân bóng.
Vừa đi vài bước, điện thoại của tôi bất ngờ reo lên. Là một tin nhắn WeChat từ Chu Trấn .
【Sếp tìm tôi à?】
Rõ ràng đang chơi bóng, sao cậu ấy lại nhìn thấy tôi? Chỉ nghỉ giữa giờ vài phút, vẫn có thể nhắn tin cho tôi sao?
Một lúc tôi không biết trả lời thế nào. Ngay lúc đó, một chiếc xe chở hàng lao nhanh về phía tôi.
Tôi ngập ngừng một chút, nhưng có một người khoác vai tôi, nhẹ nhàng đẩy tôi sang bên cạnh.
Giọng nói của Chu Trấn trầm thấp: “Cẩn thận.”
Người đã ra đây với tôi, còn nhắn tin WeChat, thực sự không hiểu cậu đang nghĩ gì.
Tôi tắt điện thoại, quay đầu nói: “Chào buổi tối.”
Chu Trấn lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút do dự.
“Cơ thể sếp đỡ hơn chưa?”
“Cũng tạm.”
Nói xong hai câu này, chúng tôi lại rơi vào im lặng.
Từng nhóm sinh viên đi ngang qua. Không ít người tò mò nhìn chúng tôi, thậm chí có một người đi tới vỗ vai Chu Trấn , nháy mắt với cậu ấy.
“Bạn gái cậu đẹp thật đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-52.html.]
Hàng mi dài của Chu Trấn rủ xuống, vẻ mặt không thay đổi: “Đừng nói linh tinh. Cô ấy sẽ giận đấy.”
Nghĩ lại, tôi là một người rất dễ nổi giận.
Nhưng dường như Chu Trấn chưa bao giờ làm tôi tức giận.
Khoảnh khắc tôi thất thần có lẽ không qua được mắt Chu Trấn . Cậu ấy tiến lại gần, hạ giọng: "Nếu không có chuyện quan trọng, chị sẽ không nghĩ đến tôi cũng như không tìm tôi. Vậy là chị đang gặp phải chuyện gì đúng không?"
Trong giọng nói của Chu Trấn , tôi nghe thấy chút ấm ức thầm lặng. Cậu ấy đúng thật có con mắt tinh tường.
Đúng là tôi muốn nhờ Chu Trấn giúp điều tra ứng dụng tự s.át đáng sợ này. Nhưng, cũng không đến mức quá gấp. Ít nhất là không bằng trận bóng mà cậu ấy đang chơi dang dở.
Tiếng còi trên sân bóng vang lên, tôi nói: "Không sao, tôi tự xử lý được. Cậu quay lại chơi bóng đi, đừng bận tâm đến tôi."
Tôi quay lưng bỏ đi, giơ tay ra hiệu phía sau.
"Nếu không muốn làm việc bán thời gian nữa, cứ nói trước với tôi."
Trong ánh nhìn thoáng qua, tôi thấy Chu Trấn khựng lại không nhúc nhích. Đột nhiên cậu ấy nghiến răng, lớn tiếng hỏi tôi:
"Thanh Đường."
"Việc tôi có làm bán thời gian hay không, thật sự quan trọng với chị sao?"
Trong đầu tôi bỗng chốc trống rỗng.
Nhưng tôi vẫn quay lại, nở một nụ cười nhẹ: "Thật lòng mà nói… cũng không quan trọng lắm."
"Cậu yên tâm, tôi là một bà chủ rộng lượng. Tiền công của cậu tôi sẽ không nợ đâu."
Chu Trấn nhanh chóng bước vài bước về phía tôi, ánh mắt càng lúc càng tối: " Chị rõ ràng biết tôi không có ý đó…"
Nhưng, tôi không đáp lại nữa.
Một chiếc taxi dừng bên lề đường, tôi thuận thế bước lên.
Làm sao tôi có thể không biết được việc Chu Trấn không đến tiệm của tôi trong những ngày qua là vì đang băn khoăn điều gì.
Cậu ấy không biết phải đối diện thế nào với một người sẽ không đáp lại tình cảm của mình.
Chu Trấn có thể tiếp tục ở bên cạnh tôi, giả vờ như mọi chuyện đều tốt đẹp, không cần hồi đáp.
Hoặc có thể dứt khoát mà rời xa, quyết định từ nay trở thành hai người xa lạ, không còn gặp lại.
Cách đầu tiên quả thật quá khó.
Nhưng cách thứ hai… cũng cần sự quyết tâm.
Tôi không biết liệu Chu Trấn có quyết tâm đó hay không.
Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ cần vài ngày nữa để suy nghĩ.
Thế nhưng, sáng hôm sau, khi tôi đến cửa hàng đồ cổ, cửa sổ đều mở toang. Bậc thềm vẫn còn ẩm, rõ ràng vừa được lau qua.
Chu Trấn đang cúi người sắp xếp hàng trên kệ, quét đi quét lại những hạt bụi nhỏ xíu.
Ở chỗ tôi thường ngồi, đã có sẵn một cốc chè nấm tuyết táo đỏ nóng hổi.
Thật ra hôm nay là một ngày âm u.
Nhưng lúc này, tôi lại thấy, ngày âm u cũng chẳng tệ đến thế.
Tôi ném điện thoại sang phía Chu Trấn: "Đã đến rồi thì làm việc đi. Hôm qua tôi tiếp một khách hàng tự s.át, tìm ra được manh mối mới."
Thế nhưng, Chu Trấn bận rộn suốt ba bốn ngày mà vẫn không tìm được đường tải về của ứng dụng tự sát đó.
Chu Trấn huy động đủ mọi “cao thủ” bên cạnh mình, chỉ nhận được một lời gợi ý.
"Hay là, chúng ta báo cảnh sát đi?"