Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-11-15 23:19:02
Lượt xem: 26
Đúng là lòng dạ của những kẻ tư bản thật đáng sợ.
Không chỉ bóc lột sức lao động kiếp này, mà ngay cả kiếp sau của họ cũng bị để mắt đến. Thậm chí những nhân viên vô tình bán đi vận khí của mình có khi còn ca ngợi ông chủ là người tử tế.
Tôi cười nhạt: “ Hồ tiên sinh, chúc mừng anh đã phát hiện ra một thế giới mới.”
“Cách chơi này, trăm năm trước cũng đã có người nghĩ đến rồi.”
Hồ Vĩnh Thành mừng rỡ: “Vậy, có được không?”
Không được. Ý tưởng này tuyệt đối không thể động vào.
Hồ Vĩnh Thành đúng là giàu có, nhưng “quyền quý” còn có sức mạnh đáng sợ hơn “giàu có.” Có một ngoại lệ thì sẽ có vô số ngoại lệ khác. Mạng lưới quan hệ của giới thượng lưu vô cùng phức tạp, anh làm một giao dịch sai nguyên tắc cho một người, sẽ có người khác nghe được. Lâu dần, giao dịch sư còn gì uy tín? Hơn nữa, giữa người và người vốn dĩ nên bình đẳng.
Ép người yếu thế ngây thơ bán vận khí kiếp sau để cho người giàu phung phí là trái với quy tắc cơ bản của thế gian này.
Nhưng, từ xưa đến nay, của cải tiền bạc luôn là thứ làm con người mê muội. Khi giao dịch vận khí bắt đầu thịnh hành, không thiếu kẻ xu nịnh, cúi mình phục vụ quyền quý, rồi cuối cùng không thoát thân toàn vẹn.
Những người này cuối cùng sẽ làm mọi điều ác, đánh mất lương tâm.
Sư phụ tôi vì điều đó mà vô cùng đau lòng. Ông cùng với vài vị tiền bối đức cao vọng trọng hợp sức đưa tất cả những kẻ làm điều ác trong giới vận thương ra pháp luật. Nhưng điều đó cũng khiến sư phụ bị thù oán, cuối cùng dẫn đến việc đồ đệ yêu quý của ông bị s.át hại.
Sư phụ không phải chưa từng tự trách. Thực tế, trong những năm tháng lưu lạc, ẩn cư trong núi rừng, ông đã nhiều lần nói với tôi: “Ta cứ ngỡ là mình đứng ra vì chính nghĩa, nhưng cái giá phải trả lại thật đau đớn.”
Trước khi tôi nhập môn, sư phụ xem Thẩm Thanh Sơn như con ruột của mình, tình cảm sâu sắc vô cùng. Còn tôi, đã may mắn kế thừa y bát của ông, đương nhiên phải truyền tiếp tâm nguyện của sư phụ.
Tôi nói: “Hồ tiên sinh, nghề nào cũng có quy tắc. Tôi nói không được, tức là không được.”
Mặt Hồ Vĩnh Thành biến sắc, cuối cùng anh ta nở một nụ cười xun xoe: “Cô Tần, làm ăn đừng đơn thuần quá. Cô có được vận khí, tôi có được trường sinh, còn họ có được một số tiền lớn, bù đắp cho cuộc sống thiếu thốn hiện tại. Thế thì sao chứ? Đây chẳng phải là ba bên đều có lợi sao? Vì sao chúng ta không làm?”
Tôi đặt chiếc đồng hồ quả quýt xuống bên cạnh ông ta, mỉm cười bình thản: “Nếu anh khăng khăng muốn phá quy tắc, tôi chỉ có thể kết thúc giao dịch sớm.”
Hồ Vĩnh Thành nghiến răng, cuối cùng đành phải nhượng bộ: “Được rồi. Vậy tôi sẽ bán thêm vài giờ vận khí, nhưng bán vận khí của tôi thôi — thế này là được rồi chứ!”
Tôi bấm bàn tính, đưa ra đề xuất: “Vậy vận khí sức khỏe, tài vận hay học vấn của kiếp sau, anh muốn bán trước?”
Khách hàng thở dài nặng nề.
“Thôi, bán mỗi thứ một ít đi. Phân tán rủi ro, không nên bỏ hết trứng vào một giỏ.”
Khi tiền bạc đã đủ nhiều, nó có thể được dùng để mua danh tiếng. Hồ Vĩnh Thành đã gặp gỡ một nhà văn viết tiểu sử và bảo anh ta: “Tôi sẽ trả thêm cho anh, nhớ viết sách cho hoành tráng một chút.”
Rồi Hồ Vĩnh Thành còn sắp xếp cả chi tiết cho lễ tang của mình.
“XX với tôi bằng mặt không bằng lòng, sắp xếp cho ngồi ghế sau một chút.”
“YY hiện đang ở nước ngoài, không biết có về kịp hay không.”
Thật lòng mà nói, đã lâu rồi tôi không thực hiện một giao dịch nhàm chán như vậy. Nếu là trước đây, tôi có thể rảnh rỗi trò chuyện với Chu Trấn vài câu. Gặp phải những công việc mà tôi không thích, anh ấy cũng sẵn sàng thay tôi.
Nhưng hiện tại…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-70.html.]
Tôi vẫn luôn âm thầm quan sát Kim Tòng Tuấn.
Sinh hoạt của Hồ Vĩnh Thành tuy không đến mức “xa hoa trụy lạc” nhưng cũng rất mực sang trọng. Dù ông ta bận bịu công việc, không kịp ăn uống thì món ăn đặt về cũng là những nguyên liệu đắt đỏ bậc nhất.
Dù tôi đã gặp qua không ít người, cũng phải thầm cảm thán: “Có tiền thật tốt.”
Kim Tòng Tuấn lại không chút xao động, như thể mọi thứ trước mặt chẳng hề khiến cậu ấy kinh ngạc chút nào.
Tôi có phần khâm phục khả năng thích nghi của Kim Tòng Tuấn.
Đối với lời dặn dò “nói ít” của tôi, Kim Tòng Tuấn thực sự nghe lời.
Cho đến khi giao dịch này kết thúc, cậu ấy mới mở lời: “A Đường. Mấy luồng khí trắng mà cô đưa cho tôi, đó chính là thứ cô thu thập từ khách hàng sao?”
Đôi mắt đen thẫm của Kim Tòng Tuấn thoáng hiện một cảm xúc khó tả.
Cậu ấy rất thông minh.
Tôi đáp: “Đúng vậy.”
“Tại sao phải làm những việc như thế?”
“Những người như chúng tôi, thể chất đặc biệt, có thể nhìn thấy linh hồn của người sắp chết, và điều này sẽ làm hao mòn vận khí của chính mình. Thu thập vận khí từ khách hàng, phần lớn sẽ đổi lại thời gian cho họ ở kiếp này, một phần nhỏ sẽ bổ sung vận khí cho bản thân.”
Kim Tòng Tuấn sờ cằm, trầm ngâm.
“Bán đi vận khí kiếp sau để hưởng thụ kiếp này, như thế có phải là hơi ích kỷ không? ‘Tôi’ ở kiếp sau và ‘tôi’ ở kiếp này vốn không phải cùng một người, tại sao tôi có quyền quyết định thay cho người đó?”
Trong nhiều năm hành nghề, thỉnh thoảng cũng có khách hàng băn khoăn về điều này. Nhưng ví dụ của Kim Tòng Tuấn lại đặc biệt “chuẩn xác.” Đúng là kiếp trước của Thẩm Thanh Sơn đã ảnh hưởng đến kiếp này của cậu ấy. Cũng vì mối liên hệ với Thẩm Thanh Sơn, nên tôi mới chăm sóc cho Kim Tòng Tuấn nhiều như vậy.
Khi tôi còn đang suy tư, Kim Tòng Tuấn lại cười nói:
“Thật ra, điều này cũng rất hợp lý.”
“Hầu hết các mối quan hệ cha mẹ – con cái ở Trung Quốc chẳng phải cũng như vậy sao? ‘Con là do ta sinh ra, nên phải nghe lời ta.’ ‘Ta sinh ra con, nên con phải biết ơn, dù có đánh mắng con thì con cũng chỉ có thể chịu đựng thôi.’”
Tôi bị lời cậu ấy nói làm cho sững lại.
Giọng điệu của Kim Tòng Tuấn như đang đùa cợt, nhưng những gì cậu ấy bàn luận lại vô cùng nặng nề. Tôi đã tiếp xúc với hàng trăm, hàng ngàn khách hàng nên hiểu rõ, mối quan hệ cha mẹ – con cái là bài toán cả đời nhiều người không thể giải nổi. Và bao nhiêu tổn thương đều bắt nguồn từ việc người trao cho ta sinh mệnh lại chiếm vị thế áp đảo một cách tự nhiên.
Kim Tòng Tuấn cười xong, đột nhiên hỏi tôi: “Vậy, vận khí cô giao dịch mà có được, cô cũng chia cho Chu Trấn phải không?”
Nghe cậu ấy nhắc đến tên Chu Trấn , tôi có chút sững sờ trong giây lát. Nhưng cũng không có gì cần phải giấu diếm.
“Đúng vậy. Cậu ấy giúp tôi nhiều việc, bỏ ra không ít công sức, nên tôi đương nhiên chia phần cho cậu ấy.”
Kim Tòng Tuấn khẽ cụp mắt, mỉm cười: “Vậy, liệu tôi có thể như cậu ấy, làm việc cho cô được không?”
Từng có thời gian, tôi chính là người đi theo Thẩm Thanh Sơn. Khi ấy, sư phụ để anh ra ngoài rèn luyện, khi thì mười ngày nửa tháng, lúc thì vài ba tháng. Tôi luôn năn nỉ sư phụ cho phép mình đi cùng anh. Tôi theo sát bên Thẩm Thanh Sơn, chứng kiến anh tiếp đủ khách loại, giao tiếp khéo léo, ứng phó tự nhiên.
Không ngờ, sau bao năm, vai trò của chúng tôi lại hoán đổi cho nhau.