Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 72
Cập nhật lúc: 2024-11-15 23:21:23
Lượt xem: 22
Khi chỉ còn hai người, thái độ của Trần Ẩn lại trở về với sự kính cẩn đặc biệt của một người bề dưới với bậc trưởng bối: “Ngày nào cô cũng dẫn Chu Trấn theo, truyền dạy không giữ lại điều gì. Tôi cứ nghĩ cô muốn nhận cậu ấy làm đồ đệ.”
Tôi quả thật đã từng nghĩ đến việc này.
Tìm một người đệ tử thông minh tài trí kế thừa y bát là điều mà mỗi giao dịch sư đều cân nhắc. Người có tiềm năng tốt thì nên thu nhận để bồi dưỡng. Chu Trấn quả thực cũng giúp tôi rất nhiều việc.
Tuy nhiên, để dạy dỗ một người đồ đệ không phải chuyện ngày một ngày hai có thể làm xong. Nếu chưa gặp được Kim Tòng Tuấn, có lẽ tôi vẫn còn ba năm, năm năm để đào tạo Chu Trấn . Nhưng bây giờ, e rằng tâm sức tôi không đủ nữa rồi.
Tôi nói: “Đổi ý rồi. Cứ để cậu ấy đi. Tôi cũng đâu phải không có cậu ấy thì không được.”
Trần Ẩn dường như không tán thành: “Dù tôi không phải là chú Thanh Sơn, tôi cũng biết rằng ông ấy muốn thấy cô hạnh phúc, bình an. Chu Trấn với cô rõ ràng là—”
Tôi cắt ngang, giọng sắc lạnh: “Không có gì cả, đừng nói bừa. Đối với Chu Trấn , tôi tuyệt đối không hề có tình cảm gì ngoài tình bạn cả.”
Thật ra mà nói đến bạn bè thì cũng đã vượt ngoài dự tính của tôi rồi. Đã nhiều năm độc bước một mình, kết giao được một hai người bạn đã là bước tiến lớn đối với tôi. Ôn Lan xem như được nửa người bạn, Trần Ẩn cũng được nửa người, còn Chu Trấn … dựa theo những nguyên tắc mà tôi xem trọng, miễn cưỡng có thể xem là một người.
Trần Ẩn nhìn tôi thật sâu.
“Được, chuyện giữa cô và cậu ấy, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng sau này, nếu cô cần người tâm sự, cứ tìm tôi.”
Đến giữa buổi chiều, căn nhà thật sự trở nên trống trải.
Ban đầu nơi đây đã vốn vắng lặng, nhưng tôi không cảm thấy trống vắng; cho đến khi nó đầy người, rồi từng người rời đi.
Tôi ngồi trên ghế đàn piano, ngẫu hứng dạo phím.
Tiệm đồ cổ đã đóng cửa, trăm món đồ cổ đều đã được chuyển về nhà. Kim Tòng Tuấn ngồi bên cạnh, từng món lau sạch, xem như bầu bạn.
Khi kết thúc bản nhạc, cậu khẽ vỗ tay: “Cô đàn hay quá.”
Tôi cúi đầu mỉm cười: “Là một người rất giỏi đã dạy tôi.”
Thẩm Thanh Sơn xuất thân từ một đại gia tộc, được giáo dục cả Đông lẫn Tây. Anh không chỉ thông thạo kinh sử mà còn hiểu biết về âm nhạc, hội họa phương Tây. Anh thực sự là một người rất tuyệt vời. Tuyệt vời đến mức khiến tôi nhớ nhung bao năm như thế. Tuyệt đến mức, dù Kim Tòng Tuấn không phải là anh như tôi từng nghĩ, tôi vẫn không kiềm được mà nhìn cậu ấy lâu thêm chút.
Kim Tòng Tuấn đứng dậy đi rửa tay, rồi trở lại ngồi bên tôi: “Nếu cô chịu dạy, tôi có thể học mà.”
Cậu ấy đặt tay lên phím đàn.
Mười ngón tay thon dài, không khác gì trong ký ức của tôi.
Tay tôi khẽ run, âm thanh phát ra sai tông.
Giữa tiếng nhạc chói tai, đột nhiên tôi dâng lên một suy nghĩ điên rồ.
Nếu tôi “huấn luyện” Kim Tòng Tuấn, liệu thời gian lâu dần, cậu ấy có thể trở thành Thẩm Thanh Sơn trong ký ức của tôi không?
Vẻ ngoài và giọng nói vốn đã giống nhau. Nếu tính cách cũng dần dần giống thêm vài phần, gần như sẽ chẳng thể phân biệt được nữa.
Ý tưởng kỳ quái này khiến tôi hơi chóng mặt.
Tôi dùng chút lý trí cuối cùng để nhắc nhở mình: Không được.
Làm vậy chẳng có ý nghĩa gì cả.
Mỗi cuộc đời đều là duy nhất. Cố gắng biến Kim Tòng Tuấn thành Thẩm Thanh Sơn, xét cho cùng cũng không công bằng với cậu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-72.html.]
Người mà tôi từng mong mỏi, rốt cuộc đã không còn nữa.
Tôi quay mặt đi, dặn dò Kim Tòng Tuấn: “Lấy đồng hồ quả quýt ra, thử lại lần nữa.”
Những ngày qua luyện tập liên tục, cậu ấy đã thành thạo cách sử dụng pháp khí. Xem ra, nếu một mai tôi không còn ở đây, cũng chẳng cần lo cậu ấy sẽ lâm vào cảnh khốn đốn vì thiếu vận khí nữa.
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy mệt mỏi: “Tôi hơi buồn ngủ, lên lầu nghỉ trước đây.”
Khi tiếp đón Hứa Noãn, tôi đã nổi cơn thịnh nộ, lại tổn hại bản thân trong vụ của Thư Uyển Nghi, nên sức khỏe ngày càng yếu đi. Theo kinh nghiệm của tôi, có lẽ chẳng còn lại bao nhiêu thời gian nữa.
Nhân lúc tinh thần vẫn còn khá, tôi nên chuẩn bị mọi việc cho hậu sự.
Trước kia vì muốn tìm kiếp sau của Thẩm Thanh Sơn, vào những thời khắc như thế này, tôi sẽ cẩn thận sắp xếp, giấu pháp khí cùng tài sản ở nơi không người, đợi sau này tỉnh lại rồi mở ra mà dùng. Nhưng lần này, tôi sẽ không sống lại nữa.
Tôi chậm rãi tìm giấy bút và viết hai chữ “Di chúc.”
Trước khi qua đời, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa cho Kim Tòng Tuấn. Tôi cũng sẽ tặng cậu ấy một ít của cải để cậu có cơ sở yên ổn trong cuộc sống.
Viết đi viết lại, mấy ngày sau tôi đã hoàn thành xong một trang.
“Sau khi tôi qua đời, khoản tiền tiết kiệm sẽ để lại cho Kim Tòng Tuấn. Đồ cổ và y phục tặng cho Ôn Lan. Sách quý để lại cho Trần Ẩn…”
Có lẽ, cũng nên tặng Chu Trấn một món gì đó.
Nhưng nên tặng gì đây?
Người này lúc nào cũng quy củ, đến mức có phần tẻ nhạt, sở thích ít ỏi chỉ là chơi bóng và đọc sách. Vậy nên cứ tan học là cậu lại chạy đến chỗ tôi.
Hồi tưởng về quá trình từ lúc quen biết với Chu Trấn , tôi chợt nhớ ra, tôi vẫn nợ cậu ấy một khoản tiền.
Năm đó, Chu Văn Xương nhờ tôi chăm sóc con trai, đưa cho tôi một tấm thẻ ngân hàng một triệu. Ở bên Chu Trấn lâu ngày, tôi gần như quên mất chuyện này.
Dù Chu Trấn chưa chắc sẽ nhận, nhưng tôi vẫn nên đưa lại cho cậu ấy.
Suy nghĩ một hồi, tôi đứng dậy trang điểm.
Tủ quần áo chật ních, nhưng lại chẳng có bộ nào khiến tôi ưng ý.
Cuối cùng, tôi tiện tay chọn một chiếc sườn xám lụa tơ tằm màu hoa sen.
Tôi đến giảng đường Yến Đại nhìn thấy Chu Trấn .
Giáo viên chuyên ngành đang đứng trên bục giảng dạy, còn Chu Trấn ngồi ở hàng thứ ba, khuôn mặt đầy tâm sự, lông mày cau chặt.
Để khuấy động không khí, thầy giáo kể một câu chuyện cười khiến cả lớp cười rộ lên, nhưng cậu ấy lại không để ý.
Còn mười phút nữa mới tan học, tôi đợi ngoài cửa cũng không sao. Nhưng vừa đứng được hai phút, tôi đã thấy choáng váng.
Cơ thể hiện tại thực sự quá kém.
Tôi quay người muốn tìm chỗ nghỉ, vừa đi được vài bước, thì có người gọi tôi từ phía sau.
“Thanh Đường.”
Là Chu Trấn .