Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 78
Cập nhật lúc: 2024-11-15 23:26:29
Lượt xem: 17
Thậm chí, còn mang theo chút vui mừng.
"Vậy nên chị thu nhận Kim Tòng Tuấn, lại dạy hắn cách sử dụng pháp khí, chỉ là vì hắn và chị có duyên nợ, chứ không phải vì chị không cần tôi nữa đúng không?"
Những chuyện nghiêm túc không nói, Chu Trấn chỉ biết băn khoăn về việc tôi có cần cậu ấy hay không.
Tôi bất đắc dĩ nói: "… Nhưng, tôi hối hận rồi."
"Thẩm Thanh Sơn yêu tôi rất sâu đậm, anh ấy cứu tôi, hy vọng tôi có một cuộc sống an ổn, chứ không phải bị mắc kẹt trong cái ch.ết của anh ấy, đời đời kiếp kiếp tự trách mình. Mà Kim Tòng Tuấn hiện tại, chỉ có một bộ da giống anh ấy mà thôi. Dù có đưa vận khí cho hắn, hắn cũng hoàn toàn không có khả năng điều khiển. Ngược lại, thậm chí còn có thể dùng nó gây hại cho nhân gian."
"Vì vậy, tôi hối hận rồi. Yêu một người vốn không tồn tại, đây là vọng niệm."
"Chu Trấn, đối với cậu, tôi cũng là một người không nên tồn tại. Cậu… cũng nên quên tôi đi…"
Câu nói ấy như đã rút cạn toàn bộ sức lực của tôi.
Trước mắt bỗng tối sầm lại, như thể tôi rơi vào một ảo cảnh vô định.
Cảm giác rơi tự do kéo theo là tiếng hét tuyệt vọng của Chu Trấn bên tai.
"Tôi sẽ không quên đâu."
...
Khi mở mắt ra lần nữa, đã là hai ngày sau.
Tôi đang nằm trong bệnh viện, Chu Trấn dẫn theo Trần Ẩn và Ôn Lan, tìm đến những bác sĩ giỏi nhất ở thành phố Tứ Phương, tất bật lo liệu cho tôi.
Bề ngoài dường như tôi không có vết thương nào, nhưng các cơ quan trong cơ thể đều suy yếu ở các mức độ khác nhau.
Mỗi ngày 24 tiếng, tôi có thể ngủ đến 23 tiếng.
Dù tỉnh dậy, cũng mơ màng vô cùng.
Nhưng nỗ lực của họ không uổng phí.
Một tuần sau, ít nhất tôi thỉnh thoảng có thể cố gắng nói chuyện với họ.
"Đừng phí công nữa. Vận khí quá tải là gánh nặng đối với cơ thể vốn không khỏe mạnh này của tôi , làm sao có thể chữa lành bằng thuốc được."
Chu Trấn tiều tụy đi nhiều. Hai má hóp lại, cằm lún phún râu vì không kịp cạo. Nghe vậy, cậu mím môi, không nói một lời, chỉ cầm khăn ấm lau từng ngón tay tôi một lần nữa.
Ôn Lan rơm rớm nhìn tôi: "Chị ơi, bác sĩ nói chị không có ý chí sinh tồn, vì vậy dù dùng thuốc cũng chỉ tổ hao công tốn sức. Chị... có điều gì đang canh cánh trong lòng sao?"
"Cái tên lòng làn dạ sói hiểm ác Kim Tòng Tuấn đã thú tội rồi, sau này hắn chắc chắn sẽ bị trừng phạt, chị không cần lo lắng nữa."
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trần Ẩn kéo Ôn Lan ra khỏi phòng, để tôi yên tĩnh nghỉ ngơi. Nhưng tôi vẫn nghe tiếng khóc thút thít của cô ấy.
"Chị Thanh Đường mà em biết, kiêu hãnh và tự tin, quyết không vì một tên Kim Tòng Tuấn mà từ bỏ bản thân. Trần Ẩn, anh nói xem chị ấy bị làm sao vậy?"
Ôn Lan cho rằng tôi vì chuyện tình cảm mà khổ sở.
Nhưng Kim Tòng Tuấn chẳng đáng để tôi bận lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-78.html.]
Tôi chỉ là đang giận chính mình mà thôi.
Sư phụ từng mắng tôi rồi.
"Thanh Đường, đừng nói là gặp lại Thanh Sơn khó như lên trời, chỉ riêng việc con muốn nghịch thiên cải mệnh mà đi chắc chắn đã không có kết quả tốt ."
Nhưng tôi lại cố chấp, tự tin mình còn trẻ, tự tin vào thiên phú của mình, bỏ ngoài tai lời cảnh báo của sư phụ.
Tôi nghĩ rằng, thiên đạo không công bằng, tôi có thể nghịch thiên mà làm.
Nhưng không ngờ sư phụ lại đúng.
Giờ đây, khi lòng nguội lạnh, có lẽ đây chính là ác quả mà tôi phải tự mình chuốc lấy.
Tôi ấn chuông gọi Trần Ẩn.
"Tôi muốn nhờ cậu một chuyện, được không?"
Đôi mắt Trần Ẩn sáng lên: "Việc gì?"
Tôi mỉm cười: "Đưa tôi đi thăm Thừa Uyên nhé?"
"Cái... gì?"
"Thăm mộ của anh ấy. Cậu từng nói sẽ đưa tôi đi mà."
Lúc này tôi đã yếu đến mức không còn sức để đi, thế nên Chu Trấn mượn một chiếc xe lăn, đi cùng tôi.
Mấy ngày nay tôi đã gầy đi rất nhiều. Bộ đồ bệnh nhân mặc trên người lại càng làm cho làn da tái nhợt, không chút sức sống. Bây giờ thay lại quần áo của mình, cảm giác trống trải càng khiến tôi gầy rộc khô cằn hơn.
Ôn Thừa Uyên là gia chủ đời thứ mười ba của Ôn gia, nhưng phần mộ của anh không nằm ở khu mộ của gia chủ, mà là một nơi thanh tịnh riêng biệt.
Bên cạnh, có một khoảng trống.
Dường như đang đợi một ai đó cùng anh yên nghỉ ở nơi này.
Tôi chỉ khẽ rùng mình, Chu Trấn phía sau liền vội kéo chặt chiếc khăn quàng dày quanh người tôi. Cảm giác ấm áp lan tỏa, tôi cười nhẹ: "Tôi thích nơi này. Sau này, mọi người có thể giúp tôi chôn cất tại đây không?"
Mọi người ban đầu đều hy vọng tôi tìm lại ý chí sống, nhưng không ai ngờ rằng, tôi lại muốn sắp xếp hậu sự của mình.
Ôn Lan là người đầu tiên bật khóc.
"Chị Thanh Đường, chị đừng nói những lời không may mắn. Chúng ta sẽ tìm thêm vài bác sĩ nữa, nhất định sẽ tìm được cách cứu chị."
Xem ra cô ấy không đồng ý rồi.
Trần Ẩn cũng tràn đầy bi thương.
Tôi nhún vai: "Tự mình đến đây cũng tốt. Còn có thể chọn một cái bình đựng tro cốt vừa ý; còn về bia mộ và dòng chữ khắc..."
Nói đến đây, tôi chợt nghẹn lại.
Trên bia mộ, phải khắc tên gì? Là "Ôn Linh," hay là "Tần Thanh Đường"?
Nói cách khác, tôi sẽ yên nghỉ ở đây với thân phận nào?
Ôn Thừa Uyên yêu thương là cô gái Ôn Linh đáng yêu, hồn nhiên. Chắc chắn anh không mong muốn sẽ cùng yên nghỉ với một "Tần Thanh Đường" đã nhìn thấu hồng trần.
Tôi từng nói với anh, "sống không thể cùng chăn gối, ch.ết cũng phải cùng mộ." Xem ra, lời hứa ấy của tôi cũng không thể giữ trọn.