Thông Linh Giao Dịch Sư: Hướng Dẫn Mua Bán Khí Vận Nhân Gian - Chương 81
Cập nhật lúc: 2024-11-15 23:28:21
Lượt xem: 7
Thế nhưng hơn hai mươi phút sau, người cha mới chậm chạp đến.
Dường như việc đến đón con gái là một việc lớn lắm, ông ta tỏ vẻ bực bội, vừa gặp mặt đã túm lấy tai cô bé, định cho cô bé một bài học.
"Không bảo con chờ ở bãi biển à? Suốt ngày chỉ biết nghịch ngợm."
Lục Mạn Chinh đau đến nhăn nhó, lúc này người đàn ông mới nhìn thấy tôi và Chu Trấn dưới ô che nắng. Ông ta rụt tay lại. Lơ đãng gật đầu với chúng tôi: "Cảm ơn anh chị đã trông chừng Chinh Chinh."
Người đàn ông hoàn toàn không biết con gái mình đã trải qua điều gì.
Chu Trấn nổi giận, bật dậy.
Cậu ấy túm lấy cổ áo sơ mi hoa của ông ta, mắng: "Con gái anh mới năm tuổi, anh bỏ nó một mình ở bãi biển? Anh có biết điều đó rất nguy hiểm không?"
"Nó gọi cho anh, gọi suốt mười phút, nửa tiếng anh mới đến đây. Trước khi gặp chúng tôi, nó còn không biết đã đợi anh bao lâu! Anh là cha, vậy mà không lo lắng, không áy náy, không cảm thấy tội lỗi sao? Rốt cuộc có việc gì quan trọng hơn tính mạng của con gái anh?"
Thế nhưng sự phẫn nộ của Chu Trấn, trong mắt người đàn ông kia, lại chỉ là một sự gây sự vô lý.
Lục Văn Minh cũng không phải là kẻ yếu đuối, ông ta giãy giụa vài lần nhưng không thoát ra được, bèn lườm Chu Trấn, phì phì hai cái, rồi mắng lại: “Mẹ kiếp, cậu là ai mà chỉ trông con tôi một chút cũng dám lên mặt dạy đời? Đây là con gái tôi, chuyện của tôi liên quan gì đến cậu?”
“Mẹ nó, còn dám nguyền rủa con gái tôi. Nó chẳng phải vẫn đứng đây khỏe mạnh sao? Muốn đòi tiền chứ gì? Ông đây không sợ.”
Lục Mạn Chinh dường như đã quen với cơn giận dữ của cha mình, cô bé chỉ ngoan ngoãn đứng đó mà không khóc.
Chu Trấn không phải là người sợ tranh cãi. Trên thực tế, dù xét về chiều cao hay thể hình, cậu ấy cũng hoàn toàn lấn lướt Lục Văn Minh.
Thế nhưng, lúc này, Chu Trấn lại lặng lẽ buông tay.
Chu Trấn không thể nói với Lục Văn Minh rằng con gái ông ta thật ra đã ch.ết rồi.
Vậy là Lục Văn Minh càu nhàu kéo Lục Mạn Chinh đi, không hề để lại một ánh mắt cảm kích nào cho người đã cứu mạng con gái mình.
Tôi kéo tay Chu Trấn.
“Đi theo họ.”
Có lẽ vì đã ngâm mình dưới biển và vừa cãi nhau, bàn tay của Chu Trấn có phần lạnh.
Cậu hoảng hốt quay lại nhìn tôi, trong đáy mắt đã có vài tia đỏ. Như hỏi chính mình, cũng như hỏi tôi: “Tôi đã làm đúng chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thong-linh-giao-dich-su-huong-dan-mua-ban-khi-van-nhan-gian/chuong-81.html.]
Tôi mỉm cười khích lệ: “Yên tâm. Tôi sẽ không trách cậu. Nếu không có cậu ở đây, tôi cũng sẽ cứu cô bé ấy.”
Thật vậy, việc cứu Lục Mạn Chinh là một khoảnh khắc bốc đồng, không phù hợp với lợi ích của giao dịch sư. Thế nhưng để một cô bé ngây thơ đáng yêu c.h.ế.t đuối, thậm chí x.ác cũng khó mà tìm được, thì quả thật quá tàn nhẫn.
Trước khi Lục Văn Minh đẩy Lục Mạn Chinh lên xe, tôi bảo Chu Trấn một lần nữa dừng thời gian.
Cô bé ngơ ngác nhìn chúng tôi.
Tôi cúi xuống, nở một nụ cười nhẹ: “Chinh Chinh, bọn chị không muốn dọa em, nhưng hy vọng em có thể hiểu—em đã ch.ết rồi. Nhưng nhờ gặp được anh chị, em có thể sống thêm một chút. Nhưng… cũng chỉ là thêm một chút thôi.”
“Lát nữa về nhà, em có thể ăn những món em thích, ở bên cạnh ba mẹ, chơi những món đồ chơi mà em yêu thích, rồi lên giường đi ngủ…”
Tôi không giỏi giao tiếp với trẻ con.
Thế nhưng, sự hiểu chuyện của Lục Mạn Chinh lại vượt xa tưởng tượng của tôi.
Cô bé ngước lên, thay tôi nói nốt lời.
“… Rồi sau đó, em sẽ ch.ết, đúng không?”
Bị ánh mắt trong sáng của cô bé nhìn thẳng vào, tôi thấy lòng mình se lại, khẽ gật đầu.
Lục Mạn Chinh nghiêng đầu, cười tươi: “Không sao đâu, cô giáo ở mẫu giáo nói em là đứa trẻ ngoan, em sẽ lên thiên đường. Ở đó có bánh ngọt ăn mãi không hết, ăn bao nhiêu cũng không bị đau răng.”
Tôi xoa xoa lọn tóc ướt của cô bé, không nói gì thêm.
Xe nhà họ Lục phóng nhanh trên đường, tôi và Chu Trấn cũng bắt taxi, theo sát phía sau.
Nhìn vào môi trường sống của khu chung cư, có vẻ như cô bé có cuộc sống không tệ. Nhưng, nuôi con, chỉ cung cấp đồ ăn thức uống là đủ sao? Là người giám hộ, bảo vệ con, giữ cho chúng tránh xa nguy hiểm, cũng là những điều mà bậc làm cha mẹ phải học.
Chung cư nơi nhà họ Lục ở vẫn còn một số căn trống, vừa bán vừa cho thuê. Tôi không phải người ngại tiêu tiền, nên lập tức thuê căn đối diện.
Nhà xây kém chất lượng, cách âm rất tệ. Mọi hành động của nhà họ Lục tôi đều nghe rõ ràng.
Lúc này, người đang nói là mẹ của Lục Mạn Chinh, Lý Tuyết Như.
Giọng bà ta chua chát, rất dễ nhận ra: “… Thằng hai hôm nay lại nôn nữa. Mai lại phải đi viện xem sao. Không biết lại tốn bao nhiêu. Phí quản lý chung cư lại đến hạn. Mỗi ngày là một đống chuyện trời ơi đất hỡi.”
Một giọng khác, có vẻ là của một người lớn tuổi, cũng đầy vẻ khó chịu: “Chinh Chinh, con ngoan ngoãn đi, đừng phá em.”