Thông ninh tuế nguyệt - Chương 32
Cập nhật lúc: 2024-06-05 19:57:50
Lượt xem: 19
Xem một hồi, tôi cảm thấy phiền lòng không hiểu được.
Bất tri bất giác đã ba giờ sáng, tôi bước chân trần lặng lẽ ra phòng khách. Nhờ ánh trăng tôi thấy Cận Yến Từ nằm co rúc trên sofa, thân hình 1m92 dĩ nhiên không phù hợp với chiếc ghế sofa 1m6, nửa người đưa ra trông rất buồn cười.
Tôi quay lại phòng ngủ lấy một cái chăn, nhẹ nhàng đắp cho Cận Yến Từ, đột nhiên anh mở mắt ra.
"Anh anh anh... anh chưa ngủ hả?" Tôi cà lăm.
"Ừ, vừa mới tỉnh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./thong-ninh-tue-nguyet/chuong-32.html.]
"Cận Yến Từ, để em đứng dậy đi!" Tôi thử giãy giụa, thoát khỏi cái ôm của anh ấy, nhưng cuối cùng vẫn không thoát ra được...
Ngày hôm sau tôi dụi mắt tỉnh dậy trong phòng ngủ, cảm thấy xương cốt rã rời, cả người đau nhức. Tôi đi tới phòng khách, trên bàn có bữa sáng và tờ giấy Cận Yến Từ để lại: Anh tới công ty, xử lý xong sẽ gọi cho em.
Nhìn tờ giấy, lòng tôi ấm áp vô cùng. Trong lúc lơ đãng nhìn về chiếc ghế sofa, tôi xấu hổ đỏ bừng cả mặt, sau này làm sao tôi dám nhìn thẳng vào cái ghế này cơ chứ?!
Hai ngày này, Cận Yến Từ sợ tâm tình tôi không tốt, nên rảnh rỗi lại đến thăm tôi, anh nấu cơm cho tôi, dẫn tôi ra ngoài ăn ngon, còn dắt tôi đi dạo. Anh còn mua cho tôi một con mèo ragdoll, chúng tôi đặt tên cho nó là Duyên Duyên, mèo là tôi chăm, phân là anh dọn, anh thường xuyên đến nhà tôi hơn.
Bố mẹ tôi ở quê cũng biết chuyện này, bọn họ lo lắng hỏi tôi có cần giúp đỡ không. Tôi chui rúc trên ghế sofa nhìn khí thế ngất trời của Cận Yến Từ đang bận rộn trong phòng bếp, khẽ nói: "Không sao đâu, con giải quyết xong rồi."
Song họ vẫn chưa yên tâm, nhưng vì lười lên đầy nên nhờ anh họ của tôi suốt đêm chạy đến đây.