Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 39.2
Cập nhật lúc: 2025-01-24 10:37:47
Lượt xem: 12
Hắn cất giọng, hai hộ vệ đi trước dẫn đường, uy nghi bước tới, khí thế bức người khiến đám Tần Sơn sợ đến mức run rẩy, không thể không rụt lui về phía sau.
Nghe lời quản sự, ba người đi cùng Tần Sơn đều tỏ vẻ căng thẳng. Thân phận của họ vốn không thể phơi bày ra ánh sáng. Chưa kể, hiện giờ địa vị họ chỉ là những kẻ dân thường áo vải, nếu chẳng may bị bắt vào ngục, sống hay c.h.ế.t còn phải do người khác định đoạt.
“Giả Sơn, hay là chúng ta mau rời khỏi đây đi.” Một nam nhân run rẩy, kéo ống tay áo của Tần Sơn, giọng nói lộ vẻ sợ hãi.
Tần Sơn cũng kinh hãi, nhưng trong lòng lại không cam tâm khi chưa thu được thứ gì đã phải rời đi như thế. Hắn cố lấy hết can đảm, bước lên một bước, định nói điều gì đó, nhưng ánh mắt hung hãn của quản sự liếc tới khiến hắn sợ hãi, giọng cũng khẽ run.
“Ngươi còn có việc gì nữa?”
“Không… không có.” Bị ánh mắt đó dọa cho mất hết dũng khí, Tần Sơn chỉ còn biết ủ rũ theo đồng bọn mà rời đi, vẻ mặt thất bại.
Nhìn bóng dáng hoảng loạn của đám người rời đi, quản sự châm biếm nói: “Đại gia nói đúng, toàn là lũ không đáng nhắc tới.”
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho một hộ vệ, hộ vệ gật đầu, tỏ ý đã rõ.
Đám Tần Sơn ra khỏi phạm vi phủ đệ, trên mặt vẫn còn nét sợ hãi pha lẫn thất vọng. Trong lòng không khỏi chán nản, và nơi thích hợp nhất để giải sầu lúc này chỉ có thể là quán rượu.
Gần đây, mấy huynh đệ bọn họ bỗng trở nên hào phóng hơn hẳn, không còn nợ tiền rượu như trước. Chủ quán tửu lâu, người từng thấy họ mà phiền không để đâu cho hết, giờ đây lại mừng rỡ ra mặt khi thấy họ bước vào. Ông cười không giấu nổi niềm vui, một tiếng “gia” hai tiếng “gia” mà mời chào, sắp xếp cho bọn họ chỗ ngồi tốt nhất, còn mang cả loại rượu ngon nhất ra tiếp đãi.
Tần Sơn trong lòng hứng khởi, còn thưởng thêm gần nửa quan tiền, làm chủ quán vui sướng đến mắt cười tít cả lại, không ngớt lời tán dương hắn. Sau khi phải chịu ấm ức ở Hạ gia, họ dùng cách này để phát tiết, khiến lòng kiêu căng ngạo mạn lại bùng lên.
Bốn người uống say đến tận lúc tửu quán đóng cửa mới chịu rời đi. Họ nâng đỡ nhau, loạng choạng về nhà trong men say, ai ngờ nửa đường lại bị người trùm bao tải, lôi vào ngõ nhỏ rồi bị đánh một trận nhừ tử.
Vừa đánh, những kẻ đó vừa mắng:
“Nhìn lại mình đi, chỉ là lũ rác rưởi, dám đắc tội với quý nhân sao?”
“Sau này nếu còn có ý định càn rỡ như thế, thì đừng nghĩ chuyện ăn đánh là đơn giản. Cẩn thận cái mạng của các ngươi đấy!”
“Có nhớ rõ không hả? Lần sau liệu hồn mà thành thật!”
Tần Sơn chẳng thể nhớ nổi mình bị đánh bao nhiêu trận, cũng không rõ đám người kia bỏ đi khi nào. Chỉ biết rằng, đến khi trời hửng sáng, họ mới rên rỉ dìu nhau về nhà, toàn thân đau nhức.
Sau đó, họ phải mời đại phu, uống thuốc điều trị, khiến số bạc vốn đã chẳng còn nhiều nay lại hao hụt quá nửa, làm ai cũng ngao ngán.
Thê tử của Tần Sơn ngày ngày sống trong nước mắt, còn Tần Sơn thì mang tiền đi ăn thịt, uống rượu, mua trang sức cho ả nữ nhân trong hẻm. Ngay cả tiểu nhị của cửa hàng đôi khi cũng được hắn thưởng tiền. Thế nhưng, người vợ hiền lành và con cái trong nhà chẳng hề được hưởng lấy nửa đồng từ tay hắn.
Mấy chục lượng bạc ấy, Tần Sơn giữ chặt không buông. Khi được yêu cầu trích chút đỉnh mua thêm dầu gạo, mua vải may áo cho các con hay gửi chúng đi học với phu tử, hắn đều kiếm cớ thoái thác. Bản thân hắn thì ăn uống no nê, dầu mỡ bóng nhẫy, trong khi vợ con chỉ đành chịu cảnh thiếu thốn, thậm chí có khi phải uống nước lạnh lót dạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-39-2.html.]
Mấy ngày trước, hắn bị người ta đánh nhừ tử, nằm bẹp giường không ngồi dậy được, chính thê tử và con cái phải chăm sóc cho hắn. Vậy mà vừa hôm nay, khi có thể đi lại, hắn lập tức tính toán mang số bạc còn lại ra ngoài tiêu xài.
Thê tử chặn hắn lại, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi có phải lại định tìm đến ả đàn bà kia không?”
“Mụ già thối, đừng có quản lão tử, cút ngay!” Tần Sơn giận dữ, vung tay đẩy mạnh người vợ gầy yếu ngã xuống đất, rồi không thèm quay đầu lại, bỏ đi thẳng.
Lũ trẻ trong nhà nghe thấy tiếng động, chạy ào ra ôm lấy mẹ, khóc nức nở đến xé lòng.
Hàng xóm xung quanh đã quá quen với những tiếng ồn ào như vậy. Ngoài việc thở dài một câu: “Thật là tạo nghiệp,” họ cũng chẳng buồn bận tâm hay can thiệp, bởi chuyện ầm ĩ ở nhà Tần gia là chuyện xảy ra hằng ngày.
Mới đây, có một gia đình dọn đến khu vực gần nhà Tần Sơn. Một phụ nhân nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, lặng lẽ mang mấy chiếc bánh màn thầu trắng vào nhà Tần Sơn. Ngay lập tức, tiếng khóc của mấy đứa trẻ trong nhà ngừng hẳn, không còn nghe thấy nữa.
Hàng xóm quanh đó chỉ nghĩ rằng lũ trẻ đã khóc mệt, không ai suy nghĩ nhiều. Bánh màn thầu trắng là món ăn quý hiếm, đã rất lâu rồi, Tần Sơn và vợ con không được ăn thứ ngon như vậy.
Những đứa trẻ với dáng vẻ gầy gò quý trọng từng miếng bánh mềm, con gái lớn thông minh, định chia phần bánh của mình cho mẹ, nhưng vợ Tần Sơn cười và từ chối, bảo để con ăn. Nhìn đôi mắt sưng đỏ của nàng, phụ nhân đưa bánh màn thầu cho nàng, nắm lấy tay thê tử Tần Sơn mà thở dài: “Đại muội tử, ngươi và các con quá khổ rồi.”
Nghe thấy lời động lòng của phụ nhân, thê tử Tần Sơn suýt nữa lại không kìm được nước mắt. Phụ nhân này là người dọn đến khu này cách đây một tháng, chỉ có hai vợ chồng, nghe nói là do làm ăn đắc tội người, gần như đã mất hết gia sản. Trong tay không còn tiền, không thể duy trì nổi cuộc sống, đành phải chuyển đến khu ổ chuột này.
Hai vợ chồng ít khi giao thiệp với người ngoài, ngay cả Tần Sơn cũng không biết họ mới chuyển đến. Tuy nhiên, thê tử Tần Sơn lại là người duy nhất giúp đỡ họ trong ngày đầu tiên dọn đến, giúp chuyển dọn đồ đạc, buổi tối còn mang một chén đồ ăn qua cho họ. Có lẽ vì cảm động trước tấm lòng tốt của nàng, phụ nhân này bắt đầu thân thiết, thường xuyên lui tới nhà Tần Sơn.
Mỗi lần nàng và bọn trẻ bị Tần Sơn hành hạ, phụ nhân ấy lại bưng một ít đồ từ nhà mình sang an ủi, dỗ dành vài câu. Qua lại như vậy, mối thân tình giữa hai người ngày càng sâu sắc, khiến thê tử Tần Sơn vô cùng tín nhiệm phụ nhân ấy.
“Lấy chồng thì phải theo chồng, chẳng lẽ ta còn có thể làm gì khác sao?” Nàng vẫn thường lấy lý do này để tự an ủi, như một cách biện minh cho số phận mình.
Trước đây, mỗi lần nghe vậy, phụ nhân chỉ im lặng không khuyên nhiều, mà cùng nàng khóc chung một trận. Nhưng lần này, biểu hiện của phụ nhân có chút khác lạ. Bà thở dài, rồi vẻ mặt đượm buồn, nói: “Chúng ta đều đã ở tuổi này, ngày tháng có khổ một chút cũng cố mà chịu được, nhưng lũ trẻ thì không thể như vậy. Chúng còn cả mấy chục năm tươi đẹp phía trước, nếu cứ tiếp tục thế này, đời chúng sẽ bị hủy hoại mất.”
Thê tử Tần Sơn nhìn lũ trẻ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, trong đáy mắt chỉ còn lại sự tuyệt vọng. “Là vì nương vô dụng, nương có lỗi với các con,” nàng nghẹn ngào nói.
Phụ nhân liền nghiêm mặt, nói: “Đại muội tử, ngươi nói vậy là không đúng. Cái gì mà ngươi vô dụng, rõ ràng là Tần Sơn, tên khốn ấy mới sai. Chính hắn đã khiến ngươi và bọn trẻ phải khổ sở như thế.”
Thê tử Tần Sơn nghẹn ngào, nước mắt trào ra: “Tẩu tử, ta biết những điều ngươi nói đều đúng, nhưng trong nhà này hắn là người nắm quyền, ta thật sự không có cách nào cả…”
Sao có thể không còn cách nào chứ, đại muội tử?” Phụ nhân cất giọng nhẹ nhàng nhưng đầy vẻ dụ hoặc. “Ngươi đừng quên, các ngươi vốn dĩ không phải người thường.”
Tần Sơn đã từng nhiều lần khoe khoang với những người ở giếng đá phố rằng hắn là hậu duệ của quý tộc tiền triều, nhưng không ai tin hắn. Tuy nhiên, vợ hắn, trong một lần vô ý, đã để lộ cho phụ nhân biết điều này là sự thật. Phụ nhân từ đó luôn tin tưởng vào lời nàng.
Vợ Tần Sơn vẫn không hiểu ý, bèn hỏi: “Tẩu tử, ý của ngươi là gì?