Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 43.1
Cập nhật lúc: 2025-01-28 20:27:01
Lượt xem: 14
Tông Chính Tiêu dù ở trong kinh thành cũng sớm nhận được tin tức này. Khi ám vệ thúc ngựa mang mật tin tới, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, trong ánh mắt không che giấu được niềm vui sướng.
“Không hổ là tiểu muội của trẫm, quả nhiên không làm trẫm thất vọng.” Tông Chính Tiêu vừa đọc tin vừa suy tính làm thế nào để tưởng thưởng cho vị muội muội tốt này.
Tuy ngoài cung có nháo đến thế nào, Nhung Âm cũng chẳng hề hay biết. Lúc này, cậu đang cùng Lục Nga và các cung nhân khác nghiên cứu cách làm kem que.
Mùa đông đã đến, băng tuyết vốn hiếm hoi trong những ngày hè giờ đây lại trở thành thứ mà mọi người đều muốn tránh. Hồ sen và các hồ nước bên ngoài đều đã bị đóng băng. Những ngày gần đây trời quá lạnh, Nhung Âm chỉ đành ngoan ngoãn ở trong phòng biến mình thành một “con cá trạch” lười biếng.
Trong nhà, hồ nước được dẫn nước ấm vào mỗi ngày, nhưng thể chất của Nhung Âm khác với người thường. Cậu lại thích nước lạnh hơn một chút, nên Lục Nga và những người khác mỗi ngày đều điều chỉnh nhiệt độ nước phù hợp, rồi mới để cậu vào ngâm mình.
Ở mãi trong nhà quá nhàm chán, Nhung Âm chợt nhớ đến một chuyện từng làm hồi còn ở hiện đại: mùa đông mở lò sưởi và ăn kem que. Nghĩ đến đó, cậu bắt đầu thấy thèm.
Về khoản ăn uống, Nhung Âm luôn hành động rất nhanh. Cậulập tức đi xuống bếp, trong ánh mắt kinh ngạc của đầu bếp tìm được mật ong, đường, quả khô và một số nguyên liệu khác. Cậu trộn chúng theo một tỉ lệ nhất định rồi mang ra ngoài phòng để đông lạnh. Ngày hôm sau, những que kem đơn giản đầu tiên đã hoàn thành.
Các cung nhân trong cung cũng không hỏi tại sao cậu lại làm ra thứ này, chỉ nghĩ rằng cậu đang tìm trò vui. Ngay cả Tông Chính Tiêu khi biết chuyện cũng chỉ nói một câu: “Tùy y thôi,” rồi để mặc cậu làm gì thì làm.
Dù hương vị của que kem tự chế này không thể so sánh với kem sản xuất hiện đại, nhưng cũng đủ để Nhung Âm thỏa mãn phần nào. Dù sao thì, chỉ cần có cái mới để thử là đủ vui rồi.
Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Nhung Âm, Lục Nga còn học được cách làm những que kem đủ hình dạng: tròn, vuông, hay hình trái tim đều có. Trong những ngày đông lạnh giá, Ngân Giao Viên trở thành nơi mà các cung nhân mỗi ngày đều cầm kem que để ăn vui vẻ.
Khi Tông Chính Tiêu xử lý xong công vụ trong thư phòng rồi bước vào, Nhung Âm đang vừa ăn kem que làm từ quả hạnh và mứt hoa quả, vừa ngâm mình trong nước ấm. Những que kem này được đổ khuôn bằng ống trúc, tạo thành hình trụ, giữa cắm một chiếc que nhỏ tiện cầm mà không bị lạnh tay.
“A!” Nhìn thấy Tông Chính Tiêu, Nhung Âm vui vẻ vẫy tay chào. Khi Tông Chính Tiêu đến gần, cậu còn định chia sẻ que kem.
Tông Chính Tiêu lắc đầu, nói: “Ta không thích ăn, ngươi cứ ăn đi.”
Thực ra, trước đây, vì muốn làm Nhung Âm vui, hắn cũng đã thử vài miếng. Hương vị không tệ, nhưng cũng chẳng đủ hấp dẫn để hắn ăn thêm. Từ đó, hắn chỉ đơn giản để Nhung Âm tận hưởng một mình.
Nhung Âm cũng không ép buộc, chỉ cười nói: “Thôi được, vậy ta tự ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-43-1.html.]
Bên cạnh ao chỗ cậu ngồi được trải đệm mềm, còn có vài chậu than chỉ bạc cao cấp không khói tỏa hơi ấm dễ chịu. Tông Chính Tiêu ngồi vào chiếc bàn nhỏ gần đó, uống trà nóng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Nhung Âm.
Cậu ăn kem rất nghiêm túc, khi thì cắn một miếng nhỏ để viên băng tan trong miệng, đôi khi bị lạnh đến nỗi nhíu mày nhưng vẫn không chịu nhả ra. Khi khác, cậu lại thưởng thức chậm rãi, từ đỉnh que kem l.i.ế.m xuống từng chút một, môi đỏ ướt át khẽ bao lấy que kem, đầu lưỡi như ẩn như hiện. Cảm nhận được vị ngọt liền cười tít mắt, mặt đầy vẻ mãn nguyện.
Tông Chính Tiêu nhìn một lúc, trong đầu bất giác xuất hiện vài hình ảnh không nên có. Hắn vội vàng thu lại ánh mắt, đổi tư thế ngồi, hy vọng không ai nhận ra vẻ mất tự nhiên của mình.
Nhưng khi cơ thể còn chưa kịp bình ổn, Nhung Âm đã ăn xong que kem và chui ngay vào lòng hắn. Cậu còn tinh quái đưa đôi tay lạnh buốt luồn vào cổ áo hắn. Mùi hương tươi mát trên người Nhung Âm phả đến, làm Tông Chính Tiêu muốn né cũng không được.
Hương thơm dịu nhẹ ấy khiến nhiệt độ trong người Tông Chính Tiêu như tăng thêm.
“Đừng làm loạn.” Giọng hắn trầm khàn, nắm lấy tay Nhung Âm, gỡ cậu ra khỏi lòng mình rồi đẩy qua một bên.
Nhung Âm phồng má tức tối, nhìn hắn trách: “Tông Chính Tiêu, đồ keo kiệt!”
Tông Chính Tiêu chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Hắn lại kéo tay Nhung Âm vào, đặt trong lòng bàn tay mình để sưởi ấm, còn nhẹ nhàng xoa xoa. Sau đó hắn nhìn cậu, hỏi: “Giờ đã vừa lòng chưa?”
Nhung Âm nhoẻn miệng cười ngây ngô, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Tông Chính Tiêu thật là người tốt.
Nhìn nụ cười mềm mại cùng đôi môi đỏ bừng của Nhung Âm, Tông Chính Tiêu lặng lẽ nghiến răng, thầm nghĩ: Cứ nghịch ngợm đi, rồi có ngày trẫm sẽ xử lý ngươi.
Phương Lâm Án cùng người nhà đồng lõa bị áp giải vào kinh, mặc dù đang là ngày mùa đông vẫn có vô số người qua đường vây xem.
Có người được cử đến lớn tiếng tuyên truyền tội trạng của Phương gia, bao gồm nhưng không giới hạn trong: tự ý chiếm dụng quặng mỏ, lừa bán lương dân làm lao động khổ sai trong hầm mỏ, dẫn đến nhiều người tử vong; đem khoáng sản có thể dùng để rèn vũ khí bán cho nước ngoài, nghiêm trọng uy h.i.ế.p an toàn của Đại Thịnh; lợi dụng đường thủy để thu gom tài sản, nhận hối lộ từ vô số thương nhân; tự chế vũ khí, nuôi dưỡng quân đội riêng, mưu đồ tạo phản; thậm chí còn có ý đồ ám sát thành viên hoàng thất, tội càng thêm nghiêm trọng.
Dưới sự sắp xếp của Tông Chính Tiêu, gần đây các thuyết thư tiên sinh trong kinh thành đều kể về việc Phương Lâm Án mưu phản. Họ giảng giải cho bá tánh biết những tội lỗi của hắn đáng giận đến mức nào, cũng như sự nguy hại lớn mà hắn gây ra cho Đại Thịnh.
Vốn dĩ sau mùa hè nhờ việc hoàng thất bán giá thấp băng cho dân gian, danh tiếng của hoàng thất trong lòng bá tánh đã một lần nữa được nâng cao. Nay khi biết Phương Lâm Án, trong những ngày tháng thái bình, lại dám mưu phản và gây nguy hại đến chính Hoàng Thượng, bá tánh càng phẫn nộ. Họ không thể chấp nhận được việc hắn hoàn toàn không màng đến việc đất nước vừa trải qua hơn mười năm chiến tranh và vẫn đang trong giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức.