Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 43.2

Cập nhật lúc: 2025-01-28 20:27:37
Lượt xem: 15

Nếu thật sự để loại người như thế này làm hoàng đế, thiên hạ làm gì còn ngày lành nữa!

Hơn nữa, Phương Lâm Án lại bán quặng cho người ngoài. Đến lúc đó bọn chúng chế tạo vũ khí tốt, người chịu khổ không ai khác chính là người Đại Thịnh. Việc làm này chẳng khác nào cấu kết với địch, bán đứng đất nước.

Tông Chính Tiêu công khai hai việc này, cũng chính là để nói cho bách tính biết rằng hoàng tộc Tông Chính sẽ mang đến những ngày yên ổn. Lợi ích của hoàng thất và bách tính vốn luôn gắn bó chặt chẽ.

Việc hoàng thất bắt Phương Lâm Án không chỉ vì hắn muốn tạo phản, chống lại nhà Tông Chính, mà còn bởi hắn đã làm những việc gây nguy hại cho bách tính thiên hạ.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thanh danh Phương gia đã xuống tận đáy. Phương Lâm Án trở thành kẻ mà ai ai cũng muốn tiêu diệt.

Có lẽ hắn đã hiểu rõ tình thế không thể cứu vãn, nên dù Hình Bộ chưa thẩm vấn nhiều, hắn đã khai hết tội trạng của mình, thú nhận một cách thẳng thắn.

Cùng lúc đó, các thế gia khác lo sốt vó, sợ Phương Lâm Án sẽ khai ra những dư đảng còn ẩn náu ở kinh thành liên lụy đến họ.

Dù Hạ gia có người trong Hình Bộ, lần này Tông Chính Tiêu lại dùng thủ đoạn cứng rắn. Người phụ trách vụ án đều là người của hắn, không chỉ thế còn bảo vệ Phương Lâm Án và gia quyến của hắn rất kỹ lưỡng, khiến Hạ gia không có cơ hội ra tay diệt khẩu.

Nhưng chẳng mấy chốc Hạ gia không còn phải lo lắng nữa, bởi Phương Lâm Án đã khai ra việc hắn quen biết vài quý tộc nghèo túng của tiền triều ở kinh thành. Những người này cũng có ý định tạo phản.

Chưa đầy một canh giờ, toàn bộ đám dư nghiệt tiền triều ở Giếng Đá đều bị bắt giải đến Hình Bộ.

Tần Sơn vừa bước ra khỏi nhà Hồng Nhi đã bị quan binh ập đến bắt giữ, ép quỳ xuống đất. Gã lớn tiếng cầu cứu khiến Hồng Nhi chạy ra xem. Trước khi bị áp giải đi, Tần Sơn liều mạng gào lên:

“Hồng Nhi, mau tìm quý nhân, bảo họ cứu ta!”

Cái gọi là quý nhân, đương nhiên chính là người của Hạ gia.

“Được, ta đi ngay!” Hồng Nhi sợ hãi đến bật khóc, hoảng hốt gật đầu.

Tần Sơn thấy nàng đồng ý, liền thở phào nhẹ nhõm. Gã nghĩ rằng mình và Hạ gia cùng chung thuyền, nên họ chắc chắn sẽ cứu gã để tránh bị liên lụy.

Nhưng Tần Sơn không biết, ngay khi gã vừa rời đi Hồng Nhi đã thu lại vẻ hoảng sợ, nước mắt cũng không còn. Nàng lập tức quay vào trong nhà nhanh chóng thu dọn hành lý.

Tối hôm đó, nàng đến địa điểm đã được chỉ định và gặp người phụ trách liên lạc.

“Đại nhân, những việc ngài dặn dò ta đều đã làm xong. Giờ Tần Sơn đã bị bắt, mong ngài thực hiện lời hứa của mình.”

Nghe xong, người kia đưa cho nàng một thẻ tre, bảo nàng đến cổng Đông thành tìm một chiếc xe ngựa đỗ ven đường. Chỉ cần đưa thẻ tre cho người đánh xe, ông ta sẽ đưa nàng đến nơi cần đến.

Hồng Nhi cầm thẻ tre, lòng đầy run sợ tìm được lão bá như lời dặn. Nàng thuận lợi lên xe ngựa. trên đường đi, nàng nhận được ngân lượng cùng một tấm giấy chứng nhận thân phận mới đúng như người nọ đã hứa.

Cho đến khi rời khỏi kinh thành và đặt chân đến nơi đã định, Hồng Nhi vẫn cảm thấy mọi chuyện dường như không thật.

Người nọ không lừa nàng, cũng không g.i.ế.c nàng để diệt khẩu, mọi nguyện vọng của nàng đều được thực hiện!

“Đi thôi, người tiếp ứng cô đang ở bên trong. Từ nay về sau, đừng quay lại kinh thành nữa,” lão bá dặn dò.

“Ta sẽ không quay về. Ta sẽ không bao giờ trở lại nơi đó.” Hồng Nhi rưng rưng nước mắt, nhanh chóng bước về phía một cuộc đời mới.

Trong khi đó tại đại lao kinh thành, toàn bộ gia đình Tần Sơn bị giam giữ. Nam và  nữ giới bị tách ra, trẻ nhỏ thì được giam cùng nữ quyến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-43-2.html.]

Mặc dù Hồng Nhi không báo tin cho người Hạ gia, nhưng Hạ gia vẫn tìm đến Tần Sơn và  người nhà gã. Tuy nhiên, họ không đến để cứu mà là để cảnh cáo.

“Nếu các ngươi dám tiết lộ quan hệ với Hạ gia, ta đảm bảo các ngươi sẽ không thấy được mặt trời ngày mai!” Người của Hạ gia lạnh lùng uy hiếp.

Tần Sơn sợ hãi đến mức quỳ xuống, níu chặt góc áo người kia năn nỉ:

“Đại nhân, chúng ta có thể giữ kín chuyện này, nhưng xin hãy cứu chúng ta!”

Người kia nhìn gãvới ánh mắt đầy khinh ghét, hờ hững đáp:

“Đương nhiên. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn không nói gì, với khả năng của chủ tử nhà ta, cứu các ngươi ra ngoài chỉ là chuyện nhỏ.”

“Được, được, được! Chúng ta sẽ giữ miệng, tuyệt đối không nhắc đến Hạ gia. Đại nhân, chúng ta không muốn chết, xin hãy bảo Hạ đại nhân nhanh chóng cứu chúng ta ra ngoài!”

“Đã biết, cứ chờ đi. Rất nhanh các ngươi sẽ được thả.” Người kia ném lại một câu qua loa rồi rời đi.

Dù bán tín bán nghi, nhưng Tần Sơn và người nhà hiểu rằng họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt niềm tin vào Hạ gia.

Ngày hôm sau trong phiên thẩm vấn, mặc dù phải chịu tra tấn, gia đình Tần Sơn chỉ khai nhận việc có liên hệ với Phương Lâm Án, hoàn toàn không nhắc nửa lời đến Hạ gia.

Thấy vậy Hạ gia thở phào nhẹ nhõm. Hạ gia chủ cảm thán:

“May mà trước đây chỉ cài người vào bên cạnh Phương Lâm Án, không thiết lập quan hệ quá sâu. Nếu không e rằng Hạ gia cũng đã phải vào đại lao rồi.”

Tuy nhiên Hạ gia chủ vẫn không dám yên tâm hoàn toàn. Ông lo rằng nếu gia đình Tần Sơn không chịu nổi tra tấn và khai ra Hạ gia, thì bọn họ cũng không thể thoát khỏi liên lụy.

Không còn cách nào khác, Hạ gia chủ đành đi tìm ba nhà thế gia khác để bàn bạc đối sách.

Hạ gia chủ không ngờ khi ra mặt cầu xin sự trợ giúp từ ba nhà kia, họ lại không thèm giữ chút thể diện nào. Nghe lời thỉnh cầu của hắn xong họ thản nhiên đáp:

“Hợp tác với dư đảng tiền triều là Hạ gia các ngươi. Hiện tại mọi chuyện sắp bại lộ, tai họa cũng chỉ rơi xuống Hạ gia. Chuyện này liên quan gì đến chúng ta? Vì sao chúng ta phải nghĩ cách giúp ngươi?”

“Các ngươi… khụ khụ khụ…” Hạ gia chủ, vốn bệnh chưa khỏi hẳn, mặt đã tái nhợt. Nghe những lời này, sắc mặt ông càng trắng bệch như người gần đất xa trời.

Ba người kia lạnh lùng nhìn ông. Từ lúc Phương Lâm Án bị áp giải vào kinh thành, họ đã nhận ra kế hoạch thất bại và nhanh chóng quyết định từ bỏ Hạ gia.

Không phải là cắt đứt quan hệ để bảo toàn tính mạng, mà chính là tìm một kẻ xui xẻo gánh hết mọi trách nhiệm thay họ.

Nhìn ánh mắt thờ ơ của bọn họ, Hạ gia chủ biết mọi chuyện đã kết thúc. Liên minh vốn dĩ chỉ được duy trì vì lợi ích chung, và giờ cũng chính vì lợi ích mà tan rã.

“Các ngươi nghĩ rằng, để Hạ gia ta đứng ra chịu tội thì bản thân các ngươi có thể an toàn vô sự sao?” Hạ gia chủ cố gắng nói bất chấp tất cả:

“Đừng quên, ta biết rõ những chuyện mờ ám các ngươi từng làm. Chỉ cần một việc bị tiết lộ lên hoàng đế, đủ để khiến các ngươi ăn không hết gói mang về. Các ngươi muốn thử không?”

Liên minh năm nhà, trong đó ai cũng có những chuyện xấu xa, Hạ gia chủ biết rất rõ về chúng. Nghe lời đe dọa này Lý gia và Trần gia ít nhiều lộ vẻ kiêng dè, nhưng Thôi gia chủ, người ngồi ở vị trí cao nhất lại chẳng hề d.a.o động.

Thôi gia chủ nhàn nhạt nhìn Hạ gia chủ, giọng lạnh lùng: “Ngươi có điểm yếu của chúng ta, chúng ta cũng có điểm yếu của ngươi. Nhưng đừng quên, ngươi đã hợp tác với dư đảng tiền triều, phạm tội khi quân và tạo phản. Tội đó là tru di cửu tộc! Còn chúng ta? Cho dù hoàng đế có biết những gì chúng ta đã làm, cùng lắm chỉ kéo vài người ra c.h.é.m đầu để làm gương, căn cơ của ba nhà chúng ta vẫn không hề lay chuyển.”

 

Loading...