Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 43.4

Cập nhật lúc: 2025-01-28 20:30:12
Lượt xem: 39

Hoắc gia chủ quả thật biết thời thế, tự nguyện dâng binh quyền lên triều đình, sau đó thỉnh cầu từ quan về quê. Suy cho cùng, ông từng là người của Phương Lâm Án, không còn thích hợp để tiếp tục giữ vị trí này.

Bắc Giang có công chúa ở đó, nhưng Tông Chính Tiêu lại tập trung sự chú ý nhiều hơn vào tình hình ở kinh thành.

Hạ gia hành xử rất khéo léo, biết rằng không thể thoát tội, liền quyết định gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, không hề kéo theo ba gia tộc khác vào vụ việc.

Tuy nhiên, có lẽ vì không cam lòng khi chỉ gia tộc mình bị xử tội, hoặc cũng có thể vì muốn trả thù hoàng thất, Hạ gia đã bí mật công bố thân phận thật của Tô Uyển Nhi, rằng nàng chính là công chúa tiền triều.

Tô Uyển Nhi lại là con dâu của Ninh Vương, nên nếu điều này là thật, chẳng phải cả gia đình Ninh Vương cũng phạm tội che giấu không báo lên triều đình hay sao?

Nếu các quan viên khác phạm phải sai lầm tương tự đều phải bị trừng phạt, thì để giữ sự công bằng, Hoàng Thượng cũng nên truy cứu trách nhiệm của Ninh Vương phủ.

Ba thế gia còn lại nhận thấy đây là cơ hội tốt để công kích hoàng thất, liền không đứng ngoài cuộc mà nhanh chóng lan truyền tin tức khắp nơi.

Trước đó, khi xác nhận thân thế của Tô Uyển Nhi, họ đã tìm được không ít chứng cứ và bây giờ chính là lúc để sử dụng những thứ đó.

Trên triều, các quan viên thuộc phe thế gia đồng loạt gây sức ép lên Tông Chính Tiêu, yêu cầu nhất định phải nghiêm trị Ninh Vương. Họ lập luận rằng không thể vì Ninh Vương là người trong hoàng thất mà bao che cho ông ta, nếu không sẽ làm tổn thương lòng tin của bá tánh khắp thiên hạ.

Tông Chính Tiêu nhìn đám quan viên đang hung hăng gây sức ép, nhưng không đưa ra câu trả lời. Sắc mặt hắn lạnh lùng đến mức đáng sợ.

Tại Ninh Vương phủ.

Trong viện của Thế tử, Tô Uyển Nhi đang bị sốt cao không hạ, dù cố gắng uống thuốc cơn sốt cũng chỉ có thể chờ giảm dần.

Tông Chính Liên Kỳ ngồi bên mép giường, ánh mắt dại ra nhìn khuôn mặt tiều tụy của thê tử.

Từ sau khi tự tay chôn cất cha mẹ, sức khỏe của Tô Uyển Nhi ngày càng yếu đi. Nàng không chỉ ốm đau triền miên mà còn gầy gò đến mức những bộ y phục nàng thường mặc giờ đây đều rộng hơn hai vòng.

Ninh Vương và Ninh Vương phi chưa đề cập đến chuyện bỏ vợ, nhưng cả Tông Chính Liên Kỳ và Tô Uyển Nhi đều hiểu rằng mọi thứ chỉ là tạm thời. Vì vậy, họ càng trân trọng khoảng thời gian có thể ở bên nhau, nhưng trong lòng Tông Chính Liên Kỳ lại ngày càng chất chứa nỗi đau.

Từ sau khi Phương Lâm Án bị áp giải về kinh, biết được thân thế của Tô Uyển Nhi, Tông Chính Liên Kỳ luôn bất an. Y cảm thấy thê tử của mình chắc chắn sẽ bị cuốn vào trận phong ba này.

Quả nhiên, Hạ gia tố giác Ninh Vương phủ. Tô Uyển Nhi lúc này mới biết bản thân hóa ra là công chúa tiền triều. Hơn nữa, phụ thân của nàng còn âm thầm liên hệ với dư nghiệt tiền triều và có ý định tạo phản.

Điều khiến Tô Uyển Nhi đau khổ nhất là việc trượng phu của nàng đã sớm biết mọi chuyện, nhưng lại giấu kín không nói cho nàng hay.

Trong nỗi bi thống, nàng lại ngã bệnh một lần nữa. Tông Chính Liên Kỳ túc trực bên giường, chăm sóc thê tử, trong khi Ninh Vương phủ vẫn phải đối mặt với từng đợt tấn công dữ dội từ bên ngoài.

Ninh Vương vốn định vào cung nhận tội, nhưng Tông Chính Tiêu đã sai người gửi tin đến bảo ông tạm thời đừng nóng vội, cứ bình tĩnh chờ thêm chút thời gian.

Thời gian chờ đợi kéo dài cho đến khi Tô Uyển Nhi tỉnh lại. Dù thân thể còn rất yếu, nàng vẫn cố gắng đứng dậy, đến trước mặt Ninh Vương và Ninh Vương phi, rồi quỳ xuống cầu xin họ viết cho nàng một lá hưu thư.

“Cha mẹ con đã gây nhiều tội ác, thân thế của Uyển Nhi vốn đã mang theo tội nghiệt. Ninh Vương phủ đối xử với con như người thân ruột thịt, nhưng mọi người vốn vô tội. Con tự biết mình không nên liên lụy đến người khác. Xin Vương gia và Vương phi ban cho con một lá hưu thư. Mọi tội lỗi liên quan đến Tô gia và bản thân con, Uyển Nhi nguyện một mình gánh vác.”

Ninh Vương nhìn con dâu gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương quỳ trên mặt đất. Ông thở dài nhẹ giọng:

“Ngươi vẫn còn giữ được lòng biết ơn, chứng tỏ sự đối đãi của Ninh Vương phủ dành cho ngươi trước nay không phải vô nghĩa. Nhưng ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng. Một khi rời khỏi Ninh Vương phủ với thân phận công chúa tiền triều của ngươi, con đường phía trước chỉ có thể là cái chết.”

Tô Uyển Nhi cúi đầu, khẽ nói:

“Uyển Nhi hiểu rõ, nhưng Uyển Nhi không sợ. Có lẽ, đây chính là số mệnh của Uyển Nhi.”

Ninh Vương nhìn nàng, đáp lời:

“Ngươi thật sự là người hiểu huyện.”

Câu nói này chẳng rõ là lời khen hay trách móc. Tô Uyển Nhi chỉ lặng lẽ nắm chặt góc áo, không nói thêm gì.

Ninh Vương phi mắt đỏ hoe, suýt chút nữa bật khóc nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng ngăn cản. Như chính Tô Uyển Nhi đã nói đây là số phận của mỗi người.

Bên ngoài, tuyết bắt đầu rơi dày hơn. Ninh Vương định bảo Tô Uyển Nhi đứng dậy, rồi bàn tiếp chuyện hưu thư sau, thì đột nhiên cánh cửa phòng bị đẩy mạnh ra. Tông Chính Liên Kỳ bước vào theo sau là bọn thị vệ, rồi quỳ sụp xuống trước mặt cha mẹ, sát bên cạnh Tô Uyển Nhi.

Thì ra vì túc trực bên thê tử quá lâu mà Tông Chính Liên Kỳ kiệt sức, nên đã về phòng nghỉ ngơi một lát. Không ngờ vừa tỉnh dậy, y lại nghe tin thê tử muốn tự mình xin rời khỏi Ninh Vương phủ. Lúc này y đã hiểu rõ mọi chuyện. Ngoài kia, thiên hạ dùng thân thế của Tô Uyển Nhi để công kích Ninh Vương phủ. Tô Uyển Nhi không muốn liên lụy đến gia đình y nên mới nghĩ đến việc tự mình ra đi.

Nhưng Tông Chính Liên Kỳ tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra.

Nhìn thấy con trai mình hành xử cứng đầu bướng bỉnh, Ninh Vương chỉ thầm nghĩ hôm nay chắc chắn không thể giải quyết chuyện này một cách đơn giản.

Vừa nghĩ xong, Tông Chính Liên Kỳ đã lên tiếng:

“Phụ thân, mẫu thân, Uyển Nhi là thê tử của con. Nếu phải viết hưu thư, thì chỉ có con mới có quyền quyết định. Không ai có thể thay thế con làm chuyện này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-43-4.html.]

Ninh Vương đã quá chán ngán với sự bướng bỉnh của con trai, chỉ lạnh lùng đáp:

“Không ai muốn thay ngươi cả. Nếu ngươi đã ở đây, vậy thì tự mình viết hưu thư đi.”

Nói xong, Ninh Vương bảo quản sự mang giấy và bút mực đến.

“Viết đi, còn quỳ bất động ở đó làm gì?” Ninh Vương nhìn Tông Chính Liên Kỳ, lạnh lùng nói.

Bên cạnh, Tô Uyển Nhi run run nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt. Nàng cầu xin Ninh Vương và Ninh Vương phi chính vì không muốn để phu quân của mình phải tự tay viết hưu thư. Nhưng cuối cùng, mọi chuyện vẫn đi đến bước này.

Ngay lúc đó, một bàn tay ấm áp quen thuộc nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng. Tô Uyển Nhi ngẩng đầu lên, thấy Tông Chính Liên Kỳ đang nhìn nàng mỉm cười dịu dàng.

Nàng sững người. Tông Chính Liên Kỳ không giải thích gì với nàng, chỉ quay sang đối mặt với Ninh Vương và Ninh Vương phi.

“Cha, nếu con phải viết hưu thư, thì cha cũng phải viết đoạn thân thư.”

“Cái gì?” Ninh Vương cau mày, cảm thấy có điều không ổn.

Tông Chính Liên Kỳ kiên quyết:

“Ngày con và Uyển Nhi thành thân, con đã thề sẽ bên nhau suốt đời suốt kiếp, không bao giờ chia lìa. Nếu lần này nàng phải c.h.ế.t thì con sẽ đi cùng nàng. Để không liên lụy đến Ninh Vương phủ, cha hãy viết đoạn thân thư, loại bỏ con ra khỏi gia tộc. Từ nay con và Uyển Nhi sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào với Ninh Vương phủ.”

Lời của y khiến tất cả mọi người trong phòng sững sờ. Ninh Vương vốn nghĩ, bất kể con trai mình có làm điều gì hồ đồ, ông đều có thể giữ bình tĩnh. Nhưng lần này, Tông Chính Liên Kỳ đã vượt quá giới hạn chịu đựng của ông.

“Tông Chính Liên Kỳ! Ngươi điên rồi có phải không?” Ninh Vương giận dữ quát lớn.

Ninh Vương phi bật khóc, kéo tay con trai:

“Liên Kỳ, con đứng dậy đi đừng nói những lời ngốc nghếch như vậy. Con là con trai của cha mẹ, là thế tử của Ninh Vương phủ. Sao con có thể nhẫn tâm bỏ mặc gia đình mình như thế?”

Tô Uyển Nhi cũng vội vàng lên tiếng khuyên nhủ:

“Tướng công, đừng làm vậy. Ta không cần chàng phải hy sinh nhiều như thế vì ta.”

Lúc ban đầu, khi biết trượng phu giấu nàng sự thật về thân thế, Tô Uyển Nhi không tránh khỏi tức giận. Nhưng nghĩ lại, nàng cũng từng giấu gia đình Ninh Vương chuyện về hành động của cha mình. Ai cũng có những nỗi bất đắc dĩ riêng, nàng không nên trách trượng phu, và càng không nên để hắn gánh chịu hậu quả vì mình.

Tông Chính Liên Kỳ lắc đầu, kiên định nói:

“Mọi người đừng nói nữa. Ý con đã quyết. Phụ thân, coi như con cầu xin người, hãy viết đoạn thân thư đi!”

Ninh Vương run giọng nói:

“Chỉ vì ta đã hưu thê ngươi, nên ngươi làm thế này là để trả thù ta sao?”

“Không phải trả thù. Con chỉ đang dùng cách của mình để vừa bảo vệ gia đình, vừa giữ vững tình cảm với thê tử mà thôi. Phụ thân, xin người đừng suy đoán như vậy về con.”

Ngực Ninh Vương phập phồng dữ dội, ông ngẩn người rồi gật đầu:

“Được, ngươi muốn rời khỏi gia đình này, đúng không? Vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Ông nói rồi định đi lấy giấy bút. Ninh Vương phi và quản gia vội lao lên ngăn cản:

“Vương gia, không thể! Trăm triệu lần không thể làm vậy!”

Ninh Vương trừng mắt nhìn hai người, giận dữ quát:

“Không thể? Vậy các ngươi nói cho ta, bây giờ ta phải làm gì đây?!”

Hai người không nghĩ ra cách nào, nhưng nhất quyết không để Ninh Vương viết đoạn thân thư. Bọn họ lo rằng hiện tại vì giận mà hành động bốc đồng, sau này hối hận thì đã muộn.

“ mẫu thân, xin người buông phụ thân ra. Chẳng lẽ người muốn để cả Ninh Vương phủ chịu chung số phận sao?”

“Ta…” Ninh Vương phi do dự, nhưng bàn tay đang giữ Ninh Vương từ từ buông lỏng.

“Tướng công…” Tô Uyển Nhi đã nước mắt giàn giụa, nhìn Tông Chính Liên Kỳ với vẻ mặt đầy đau khổ và không nỡ.

Cuối cùng, Tông Chính Liên Kỳ cũng như ý nhận được đoạn thân thư. Tuy nhiên hưu thư của Tô Uyển Nhi được đổi thành hòa li thư, chính thức tuyên bố hai người từ đây không còn liên quan đến Ninh Vương phủ.

Dẫu vậy, bất kể là đoạn thân thư hay hòa li thư, cả hai đều phải được trình lên quan phủ đóng dấu và ghi chép mới thực sự có hiệu lực. Hòa li thư còn dễ xử lý, nhưng một đoạn thân thư giữa Vương gia và thế tử thì quan phủ ở kinh thành thật sự không dám đóng dấu.

 

Loading...