Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 43.6
Cập nhật lúc: 2025-02-03 10:53:54
Lượt xem: 30
Quả nhiên, cách làm này thực sự có tác dụng. Nhung Âm thấy Tông Chính Tiêu sững sờ vài giây, rồi sau đó hốc mắt bỗng đỏ hoe.
Tông Chính Tiêu kéo Nhung Âm vào lòng, giữ lấy gáy và eo cậu, ghì chặt không buông. Sau đó hắn cúi đầu, vùi mặt vào vai cậu.
“Cảm ơn…” Giọng nói trầm khàn của Tông Chính Tiêu khẽ vang lên.
Nhung Âm mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lại trong lòng: “Ngươi thích là được.”
Tứ Hỉ, Lục Nga cùng các cung nhân đứng bên cạnh nhìn hai người ôm nhau giữa nền tuyết trắng. Đó rõ ràng là một khung cảnh đẹp đẽ, nhưng không hiểu sao trong lòng họ lại dâng lên một nỗi xót xa mơ hồ.
Cục tuyết mang theo tình ý kia được Tông Chính Tiêu dặn Tứ Hỉ cất giữ cẩn thận. Y còn lệnh cho ông hằng ngày dùng băng tuyết để bảo quản, nếu một ngày nào đó nó tan đi, người đầu tiên bị hỏi tội chắc chắn sẽ là ông.
Mùa đông rét buốt, tối đến Tông Chính Tiêu thường ngâm mình trong suối nước nóng. Nhung Âm vốn không thích nước quá nóng, nhưng vì tâm trạng Tông Chính Tiêu hôm nay không tốt nên cậu vẫn vào cùng để bầu bạn.
Dù không rõ những ngày qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cũng chưa từng nghe Tông Chính Tiêu hay Tứ Hỉ nhắc đến trước mặt mình, nhưng qua quan sát, Nhung Âm mơ hồ đoán được triều đình hẳn đang trải qua một cơn sóng gió không hề nhỏ.
Vì mỗi ngày Tông Chính Tiêu đều kéo dài thời gian lâm triều, lại thường xuyên đến Ngự Thư Phòng bàn bạc với các đại thần, đôi khi còn bỏ lỡ bữa cơm cùng cậu. Đến tối khi trở về, trên gương mặt hắn luôn hiện rõ vẻ mệt mỏi.
Hôm nay tâm trạng của Tông Chính Tiêu có vẻ không tốt, chắc hẳn cũng liên quan đến những chuyện này.
Trong suối nước nóng, Tông Chính Tiêu duỗi hai tay tựa vào mép bể, khép hờ đôi mắt tận hưởng hơi nóng lan tỏa trên làn da.
Nhung Âm chầm chậm bơi tới trước mặt hắn, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn.
Tông Chính Tiêu mở mắt liền bắt gặp ánh nhìn của cậu, không khỏi bật cười: “Nhìn ta như vậy làm gì?”
Nhung Âm khẽ “A” một tiếng, đẩy nhẹ cánh tay hắn, ra hiệu bảo hắn xoay lưng lại. Sau đó, cậu siết chặt nắm tay, giấu móng vuốt sắc nhọn vào lòng bàn tay rồi bắt đầu xoa bóp bờ vai rộng.
Tông Chính Tiêu không ngờ cậu lại chủ động làm vậy, quay đầu nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nhung Âm bắt gặp ánh mắt hắn, ngạo nghễ hất cằm, thầm nghĩ: Không cần nhiều lời, kỹ thuật của ta rất tốt nhất định sẽ làm ngươi thoải mái.
Ý cười trong mắt Tông Chính Tiêu càng sâu, hắn cũng không từ chối mà xoay người lại, an tâm tận hưởng sự phục vụ này.
Phải công nhận rằng Nhung Âm không hề khoác lác. Lực tay của cậu vừa vặn, xoa bóp một lúc cơ thể căng cứng của Tông Chính Tiêu dần dần thả lỏng, hơi thở cũng trở nên đều đặn hơn, ngay cả đôi mày nhíu chặt cũng giãn ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-43-6.html.]
Thấy rõ hắn đã thư giãn hơn nhiều, Nhung Âm hài lòng gật đầu. Nỗ lực của cậu cuối cùng cũng không uổng phí.
Dù nước nóng có thoải mái đến đâu thì con người cũng không phải cá, không thể ngâm mình quá lâu. Khi Nhung Âm vừa xoa bóp xong, Tông Chính Tiêu vươn vai vận động một chút sau đó bước lên bậc thang, nhận lấy khăn từ tay Tứ Hỉ để lau khô người.
Nhung Âm cũng theo lên bờ chờ Lục Nga và các cung nhân thay nước trong ao thành nhiệt độ thích hợp với cậu, rồi mới quay lại ngâm mình tiếp.
Tông Chính Tiêu lau khô người xong liền được hầu hạ mặc áo ngủ. Nhung Âm theo bản năng liếc mắt một cái, nhưng lần này lại vô tình nhìn thấy… chỗ đó của hắn.
Nhung Âm: Chậc.
Thôi được rồi, dù đã lơ đãng hay cố ý nhìn qua vô số lần, cậu vẫn cảm thấy thứ kia của Tông Chính Tiêu thực sự quá mức… uy vũ hùng tráng. Sau này, e rằng phu nhân của hắn sẽ phải chịu khổ.
Nhưng nhìn một lúc, Nhung Âm bỗng nhận ra một điểm khác.
Nhung Âm: Hắc hắc, tuy rằng rất lớn, nhưng lại có màu hồng phấn… Trông cứ có chút tương phản đáng yêu.
Vì ánh mắt Nhung Âm quá mức nóng bỏng, còn chưa kịp dời đi thì Tông Chính Tiêu, người vốn đang phải cố kiềm chế bản thân, khẽ nheo mắt lại: “…”
Thật muốn bắt Nhung Âm thử xem rốt cuộc có đáng yêu như cậu nghĩ không.
Đến khi Tông Chính Tiêu mặc quần xong, Nhung Âm mới chịu rời tầm mắt đi. Nhưng hắn đương nhiên không dễ dàng bỏ qua cho cậu.
Đợi cung nhân lau khô tóc và cơ thể Nhung Âm xong, Tông Chính Tiêu lập tức bước tới, nhấc bổng cậu lên vai rồi sải bước về phía giường.
Nhung Âm bị bất ngờ, tầm nhìn bỗng nhiên chổng ngược, ngơ ngác: “A?”
Còn chưa kịp phản ứng lại , cậu đã bị Tông Chính Tiêu ném lên giường như thể đang quăng một con cá khô.
Các cung nhân đứng cạnh: “!!!”
Bệ hạ đây là đang muốn làm gì đó? Không phải như chúng ta nghĩ đấy chứ?