Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tiểu giao nhân bị bạo quân nghe thấy tiếng lòng - Chương 44.1:

Cập nhật lúc: 2025-02-05 20:45:51
Lượt xem: 58

Chương 44: Ngươi muốn ngủ cùng ta sao?

“A?” Nhung Âm chống người ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn Tông Chính Tiêu, vẻ mặt khó hiểu: “Ngươi làm gì vậy? Ta đâu có định ngủ ở đây.”

Tông Chính Tiêu khẽ cười một tiếng, dáng vẻ như một kẻ lưu manh có chủ đích. Hắn quỳ một gối bên mép giường, rồi bất ngờ cúi người đè xuống.

“Hô!” Một cung nhân vô thức hốt hoảng kêu lên, nhưng lập tức bị Tứ Hỉ trừng mắt cảnh cáo. Nàng ta hoảng sợ, vội cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.

Lúc này, Lục Nga đang chỉ huy những cung nhân khác thay nước, chợt nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng sững sờ: Tông Chính Tiêu đang đè lên người Nhung Âm, mà Nhung Âm thì không ngừng giãy giụa.

“Đừng có động.” Tông Chính Tiêu giữ chặt cổ tay Nhung Âm.

“A!” Nhung Âm theo bản năng cố vùng vẫy thoát khỏi hắn.

Lục Nga hoảng sợ trừng to mắt, vội vàng chạy tới, như thể muốn lập tức kéo Nhung Âm ra.

Tứ Hỉ nhanh chóng bước lên, dang hai tay chặn nàng lại.

Bất kể Tông Chính Tiêu có thật sự định làm gì hay không, dù đúng là như vậy đi nữa, thì bọn họ cũng không có quyền can thiệp. Nếu tùy tiện xen vào, không những hại Nhung Âm mà còn liên lụy chính mình.

“Lục Nga, bình tĩnh lại!” Tứ Hỉ vừa ra hiệu bằng ánh mắt vừa hạ giọng khuyên nhủ.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì hết! Nghĩ đến thân phận của ngươi đi!”

Lục Nga gấp đến mức suýt bật khóc. Bệ hạ chẳng phải luôn sủng ái tiểu chủ tử sao? Sao có thể cưỡng ép y như thế này?

 Nhung Âm không hiểu tại sao Tông Chính Tiêu lại đè lên mình. Hơn nữa ánh mắt hắn cũng vô cùng kỳ lạ, như một con sói đói đang nhìn chằm chằm con mồi nhỏ bé, tràn đầy dục vọng và sự hung dữ.

Vừa rồi không phải vẫn còn bình thường sao? Sao đột nhiên sắc mặt lại thay đổi?

Nhung Âm theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm. cậu muốn thoát ra, nhưng Tông Chính Tiêu lại giữ chặt, giam cầm trong vòng tay mạnh mẽ. Với sức lực này, cậu chắc chắn không thể nào thoát được. Nhưng nếu liều mạng phản kháng, nhất định sẽ làm Tông Chính Tiêu bị thương.

“A…” Nhung Âm ấm ức nhìn Tông Chính Tiê đầy hờn dỗi: “Ngươi lại dọa ta! Ta giận rồi! Mà ta giận thì sẽ cào người đấy! Còn dùng đuôi quất ngươi nữa!”

Tông Chính Tiêu chẳng hề d.a.o động, ngược lại còn đột nhiên cúi đầu, ghé sát vào mặt Nhung Âm, như thể chuẩn bị hôn cậu ngay lập tức.

Nhung Âm trợn mắt, đồng tử khẽ co lại, hoảng hốt lui về sau. Nhưng Tông Chính Tiêu lại càng áp sát hơn.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, dường như chỉ còn một chút nữa thôi là chạm vào nhau.

Ngay khi Nhung Âm sắp không chịu nổi, chuẩn bị liều mạng chống cự thì Tông Chính Tiêu bất ngờ ghé sát bên tai, giọng trầm thấp chỉ đủ để hai người nghe thấy:

“Từ nay về sau, còn dám tùy tiện nhìn loạn nữa không?”

Nhung Âm khựng lại: Cái gì?

Tông Chính Tiêu khẽ động hông, biên độ rất nhỏ, người khác có lẽ không nhận ra, nhưng Nhung Âm, người đang dính sát vào hắn thì cảm nhận rất rõ.

“Về sau mỗi lần nhìn lén, ta sẽ phạt ngươi một lần.” Tông Chính Tiêu nhàn nhạt nói.

Nhung Âm lập tức hiểu ra. Cậu đã bị bắt quả tang vì lén nhìn chỗ không nên nhìn! Tông Chính Tiêu không vui, cố ý làm ra vẻ nghiêm khắc để dọa cậu đây mà.

“A!” Nhung Âm phẫn nộ. Đồ hẹp hòi! Uống nước lạnh đi!

Tông Chính Tiêu ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt tức giận của Nhung Âm liền bật cười sảng khoái.

“Ha ha ha, trẫm thích nhất nhìn ngươi tức giận như vậy.” Vừa nói, hắn vừa thuận tay nhéo má Nhung Âm một cái.

Nghe thấy tiếng cười của Tông Chính Tiêu, Lục Nga vốn đang lo đến phát khóc cứng đờ cả người.

Tứ Hỉ cũng chẳng khá hơn, hai người đồng loạt quay sang nhìn, chỉ thấy Tông Chính Tiêu đã buông Nhung Âm ra, nhưng vẫn ôm chặt vào lòng thậm chí cả hai còn lăn lên giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-giao-nhan-bi-bao-quan-nghe-thay-tieng-long/chuong-44-1.html.]

“Phạt ngươi ở lại đây một lát, đợi trẫm ngủ rồi hãy đi.”

Những người khác: Hả?

Thì ra cái bộ dạng hung dữ lúc nãy chỉ là diễn xuất thôi sao? Mục đích thực sự chỉ là muốn người ta ngủ cùng một lát à?

Bệ hạ ơi, kỹ thuật diễn của ngài cũng quá xuất sắc rồi!

Tứ Hỉ: Ta theo hầu Thánh Thượng bao năm, vậy mà cũng bị lừa!

Lục Nga, người vừa khóc đến hoa dung thất sắc: Hoàng thượng đúng là…

Đám cung nhân vâng vâng dạ dạ, dù biết bị lừa cũng chẳng dám hé răng. Chỉ có đương sự Nhung Âm là không cam chịu.

Tông Chính Tiêu ấn đầu cậu lên vai mình, còn Nhung Âm thì nhân cơ hội há miệng cắn thẳng vào bả vai hắn, lòng đầy phẫn nộ mà mắng thầm:

Ngươi ở trước mặt ta trần như nhộng, dựa vào cái gì không cho ta nhìn? Ta cứ nhìn đấy! Từ nay ngày nào cũng nhìn, chọc ngươi tức c.h.ế.t luôn!

“A, ta đau.” Tông Chính Tiêu ghé sát tai Nhung Âm, thấp giọng than thở.

Nhung Âm hừ lạnh: Lại nói bậy! Rõ ràng ta đâu có dùng sức.

“Nhẹ chút, thật sự đau mà.” Giọng hắn còn mang theo chút đáng thương.

Nhung Âm chợt cảm thấy hơi d.a.o động, nhưng nghĩ đến bản tính lắm mưu nhiều kế của Tông Chính Tiêu, cậu vẫn kiên quyết không chịu nhả ra.

Tông Chính Tiêu tiếp tục nhỏ giọng dỗ dành: “Hôm nay ta xử lý rất nhiều chính vụ, mệt lắm, buồn ngủ nữa.”

Nhung Âm: Khổ nhục kế?

“Lần sau ta cũng để ngươi bóp vai ta nhé?”

Nhung Âm: Vẽ bánh nướng lớn, không tin!

“Ta thực sự rất thích cảm giác ngươi nặn tuyết cầu cho ta, mỗi lần nhìn nó, tâm trạng liền tốt hơn hẳn.”

Nhung Âm: “…”

Hắn lập tức nhớ đến vẻ mặt vui sướng của Tông Chính Tiêu khi nhận được quả cầu tuyết tình yêu mà mình tặng.

Nhung Âm rốt cuộc cũng chịu nhả ra, buông tha cho bả vai Tông Chính Tiêu. Sau đó co rút người lại, cả người rúc vào trong lòng n.g.ự.c đối phương.

Nhung Âm: Tạm thời bỏ qua cho ngươi, đêm nay để ngươi ngủ ngon trước đã.

Tông Chính Tiêu khẽ bật cười, vòng tay ôm chặt Nhung Âm hơn, cằm nhẹ nhàng tựa lên đỉnh đầu cậu, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhung Âm vốn định đợi Tông Chính Tiêu ngủ rồi sẽ tự mình quay về nước, nhưng chờ mãi, chờ mãi… ý thức dần trở nên mơ hồ. Cậu chỉ cảm thấy cánh tay Tông Chính Tiêu vô cùng vững chãi, lòng n.g.ự.c hắn cũng mang lại cảm giác an toàn lạ thường…

Nếu có thể, nằm như thế này cả đời cũng không phải không được.

Nhung Âm mơ màng suy nghĩ, rồi vô thức chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

——

Các cung nhân thấy hai vị chủ tử đã ngủ say, liền rón rén lui vào góc phòng. Căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng nến cháy tí tách, quả thực vô cùng thích hợp để nghỉ ngơi.

Nghe tiếng hít thở đều đều của Nhung Âm, Tông Chính Tiêu chậm rãi mở mắt. Hắn cúi đầu nhìn Nhung Âm đang ngủ say, trong mắt tràn đầy ý cười bất đắc dĩ.

Tiểu giao nhân của hắn vẫn dễ mềm lòng như vậy.

Thấy đã đến giờ Nhung Âm phải quay về nước, Tông Chính Tiêu không cần Lục Nga nhắc nhở, chỉ nhẹ nhàng ngửi hương thơm thanh mát từ sau cổ cậu rồi cẩn thận ôm lấy người, nhẹ nhàng đặt trở lại trong ao.

 

Loading...