Tiểu Lão Bản Của Cửa Hàng Thú Cưng - Chương 61.1
Cập nhật lúc: 2024-07-15 08:57:18
Lượt xem: 457
Chương 61: Tuyệt Địa Ăn Gà 3
“Báo cáo pháp y và kết quả kiểm tra đạn đều đã có. Dựa trên góc độ trúng đạn, dấu vết, và dấu vân tay trên súng, chúng ta đã tái hiện quá trình tử vong của mười hai người.”
Vì trên đảo không có camera giám sát, việc phá án gặp không ít khó khăn, cảnh sát chỉ có thể phân tích từ những thông tin hạn chế.
“Trước hết, người ch//ết đầu tiên là Khâu Mặc. Dựa trên trang phục và trang bị, cậu ta vừa nhảy dù xuống chưa lâu, còn chưa kịp tìm vật tư đã bị b.ắ.n ch//ết từ phía sau. Đạn trúng vào bả vai và tim bên trái, ch//ết ngay tại chỗ, không có dấu hiệu giãy giụa.”
“Người b.ắ.n Khâu Mặc là Âu Dương Huân. Có lẽ vì thấy Khâu Mặc không có trang bị gì giá trị, cậu ta đã không tiến lại kiểm tra, nên không biết rằng Khâu Mặc thực sự đã bị cậu ta gi//ết ch//ết.”
“Trường hợp tương tự như Khâu Mặc là Hình An Nam, nhảy dù xuống bên kia đảo. Hình An Nam cũng không có trang bị gì và bị Nhiếp Dịch Chân b.ắ.n ch//ết. Cũng như trường hợp trước, Nhiếp Dịch Chân không tiến lại kiểm tra mà tiếp tục hướng về trung tâm đảo.”
“Sau khi gi//ết Khâu Mặc, Âu Dương Huân tiếp tục di chuyển về phía trung tâm đảo, không ngừng bổ sung vật tư. Tại một điểm tiếp tế, cậu ta bị b.ắ.n ch//ết từ khoảng cách chưa đến 5 mét. Theo kiểm tra, người b.ắ.n ở khoảng cách gần như vậy không thể không nhận ra rằng Âu Dương Huân thực sự đã bị b.ắ.n ch//ết.”
"Dưới loại tình huống này, người bình thường đều phải phát hiện ra trò chơi này có vấn đề, nói là bắt chước trò chơi nhưng lại thật sự gây ra ch//ết người. Theo lý thuyết, họ phải dừng lại trò chơi và thông báo cho mọi người. Nhưng Nguyễn Văn Khải, sau khi gi//ết Âu Dương Huân, không dừng lại mà tiếp tục tiến về trung tâm đảo, gi//ết thêm Nhan Uy và sáu người khác. Trong số sáu người này, có ba người bị những người khác b.ắ.n bằng đạn giả, nên họ ở nguyên vị trí chờ kết thúc trò chơi. Nguyễn Văn Khải đã lợi dụng quy tắc trò chơi để gi//ết ba người này từ phía sau."
"Đến lúc này, trên đảo chỉ còn lại Cố Minh Đức, Nhiếp Dịch Chân và Nguyễn Văn Khải. Cố Minh Đức và Nhiếp Dịch Chân dường như đã phát hiện ra việc Nguyễn Văn Khải gi//ết người nên bắt đầu chạy trốn và chống cự. Trong khi chạy trốn, Nhiếp Dịch Chân bị b.ắ.n bảy phát và tử vong. Cố Minh Đức và Nguyễn Văn Khải b.ắ.n trúng nhau, cả hai cùng bỏ mạng. Cuối cùng, tất cả mười hai người trên đảo đều ch//ết."
Thật là đáng sợ, mười hai người ch//ết trong chưa đầy nửa ngày. Dựa trên kết quả khám nghiệm tử thi, hung thủ có khả năng cao là Nguyễn Văn Khải. Cậu ta đã gi//ết chín người trước khi cùng Cố Minh Đức b.ắ.n nhau và cả hai đều ch//ết, để lại một tình cảnh hỗn loạn.
Điều tra đến đây, dường như chân tướng đã rõ ràng. Việc còn lại là điều tra động cơ của Nguyễn Văn Khải và nguồn gốc vũ khí.
Đội trưởng Lý nhanh chóng phân công nhiệm vụ, mọi người lập tức hành động để điều tra các manh mối liên quan.
Giản Diệc Thừa và Lâm Lang vẫn làm việc cùng nhau, họ phụ trách điều tra động cơ gi//ết người của Nguyễn Văn Khải. Chủ yếu là thăm hỏi người thân và bạn bè của Nguyễn Văn Khải để xác định liệu cậu ta có thù oán với ai trong số những người này không.
"Nói vớ vẩn! Tôi hiểu rõ con trai mình, mặc dù nó hay nghịch ngợm nhưng không đến mức gi//ết người! Hơn nữa lại gi//ết nhiều người như vậy! Con trai tôi cũng là nạn nhân, các người không đi điều tra kẻ gi//ết nó mà lại nghi ngờ nó là hung thủ, cảnh sát các người phá án kiểu gì vậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./tieu-lao-ban-cua-cua-hang-thu-cung/chuong-61-1.html.]
Sau khi Giản Diệc Thừa và Lâm Lang giải thích lý do đến, cha Nguyễn, một thương nhân nhạy bén, lập tức nhận ra họ đang nghi ngờ con trai mình.
Cha Nguyễn, trụ cột gia đình, mặc dù bị cú sốc lớn từ cái ch//ết của con trai út nhưng vẫn giữ được uy nghiêm của một tổng giám đốc. "Thật là buồn cười, con tôi còn chưa lạnh, các người đã bôi nhọ nó như vậy!"
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Mẹ Nguyễn cũng hiểu ra nguyên nhân cha Nguyễn nổi giận, bà lau nước mắt và lạnh lùng nói: "Các người đi ra ngoài, nhà chúng tôi không chào đón các người!" Không thể tìm lại công lý cho con trai, mà còn bị bôi nhọ là hung thủ gi//ết người!
Lâm Lang cười hòa giải: "Nguyễn tiên sinh, Nguyễn phu nhân, xin hai vị đừng giận, chúng tôi chỉ đang tiến hành điều tra theo thủ tục thôi. Hai vị cũng muốn sớm bắt được hung thủ phải không?"
“Hừ! Tôi muốn cảnh sát các câu bắt được kẻ hại ch//ết con tôi, chứ không phải coi con tôi là hung thủ! Tiểu Lý, tiễn khách!”
Cha Nguyễn tỏ thái độ rất cứng rắn, không chút phân trần đuổi người. Lâm Lang và Giản Diệc Thừa đành phải rời đi.
Trở lại xe, Lâm Lang buồn bực nói: “Giờ phải làm sao đây? Người nhà không phối hợp, chúng ta tiếp theo phải làm gì?”
Giản Diệc Thừa trầm ngâm một lát: “Chúng ta nên tách ra hành động. Anh đi điều tra xem Nguyễn Văn Khải có thường xuyên đến các bất động sản tư nhân không. Tôi nghi ngờ Nguyễn Lâm Thụ biết con trai mình tàng trữ vũ khí. Vũ khí trên đảo Giang Tâm có thể là của Nguyễn Văn Khải tàng trữ. Khi anh hỏi về s.ú.n.g ống, biểu hiện của Nguyễn Lâm Thụ có chút biến đổi.” Dù rất nhỏ, Giản Diệc Thừa vẫn nhận ra. “Ông ta biết địa điểm tàng trữ vũ khí của Nguyễn Văn Khải, nhưng không chắc đó có phải lô vũ khí trên đảo Giang Tâm hay không, nên sẽ sớm đi xác nhận.”
“Cậu muốn tôi theo dõi ông ta? Như bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp sau?”
“Không, Nguyễn Lâm Thụ sẽ không tự mình đi, chúng ta vừa đến, ông ta đã vội ra ngoài, có thể suy đoán ông ta sẽ giao việc này cho người thân cận nhất.”
Nguyễn Lâm Thụ còn có một con trai lớn tên Nguyễn Văn Hạo, rất phù hợp cho nhiệm vụ này.
Lâm Lang gật đầu: “OK, hiểu rồi, tôi đã biết phải làm sao.”
Lâm Lang hướng Giản Diệc Thừa ra hiệu, rồi khởi động xe rời đi. Đi được nửa dặm, anh ta chợt nhớ ra mình đã quên hỏi Giản Diệc Thừa đi đâu. Nói là phân công nhau hành động, chỉ bảo mình đi làm, còn anh thì đi đâu?
Lúc này, Giản Diệc Thừa lái xe đến cửa tiệm của Sơ Ngữ, chỉ nói vài câu, rồi cả hai nhanh chóng cùng nhau lái xe rời đi.