Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Gây Hại

Cập nhật lúc: 2025-04-12 16:38:40
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mấy ngày tiếp theo, ba người Đổng Vân, Thanh Sơn và Tiêu Ân bằng quan hệ đã tra xong cho Hạ Linh danh sách những tài chủ phía sau Vũ Liên, tất cả mười hai người đều là nhân vật nổi danh Khánh An phủ.

"Tam gia của Nhạc gia, chủ quán chủ Lộc phường, đại thiếu gia nhà họ Ân... đúng là nhiều thật đó, Vũ Liên này không thể coi thường nha!" Hạ Linh cảm thán, dù sao đối thủ cũng là Thanh Quan nhân, leo lên vị trí kia thì mấy ai là người thường gì.

Kẻ nào cũng tâm cơ hết!

"Tỷ tỷ, hôm nay có tiếp khách không ạ?" Tiểu Y bên cạnh khẽ hỏi.

Ở Kim Ngọc Lầu này, có thể tự do lựa chọn tiếp khách hay không chỉ có ba người Vũ Liên, Ngũ Hân và Hạ Linh. Hai người kia là Thanh Quan nhân, khách họ tiếp đều là những vật nổi danh quyền lực và giàu có nhất Khánh An phủ, lên việc tự do lựa chọn là việc bình thường.

Nhưng Hạ Linh không phải Thanh Quan nhân, đặc quyền này cũng chả phái tú bà Cao Thị cho nàng, đơn giản vì nàng thích thì tiếp mà không thích thì đuổi, tại đây không ai quản được việc này.

Cao Thị cũng không quản được, vì bà ta nhìn phía sau lưng Hạ Linh, ba vị công tử đại diện cho ba gia tộc đứng đầu Khánh An phủ đều là bằng hữu của nàng, ai muốn quản thì phải xem một chút có đánh lại Đổng Vân hay không.

"Tất nhiên là có, không tiếp khách thì chúng ta ăn cái gì được, mau đi chuẩn bị cho ta đi" Hạ Linh gõ nhẹ cái trán của Tiểu Y, nàng thu dọn mấy giấy tờ lộn xộn này lại đem đi đốt, chúng bây giờ đã hết tác dụng.

Nàng sau đó đi tắm rửa, trang điểm nhẹ, chuẩn bị phòng khách cho buổi tối hôm nay. Đến đúng thời gian, một tên tiểu nhị đến báo có khách muốn gặp Hạ Linh.

Lần này khách gặp là một người trung niên, trên người chỉ mặc áo vải nhưng phong thái lại khoan thai, trầm ổn, cả người toát lên sự uy nghiêm hơn người, Hạ Linh đoán người này chắc là một vị quan.

"Nếu tiểu nữ đoán không nhầm, ngài là phụ thân cùa Đổng Vân, tri phủ của Khánh An phủ này" Hạ Linh rót trà đẩy qua, khẽ nói.

"Căn cứ vào đâu?" Người trung niên kia cầm tách trà lên uống, ánh mắt nhìn nữ tử trước mặt có chút mong chờ và hiếu kỳ.

"Khách gặp bình thường chỉ là mấy vị công từ trẻ, danh tiếng của tiểu nữ cũng giới hạn trong mấy hội nhóm của những tài tử đam mê cầm đạo, không lan truyền quá rộng. Muốn có một người trung niên đến gặp thì khó, vậy lên người đến chắc phải biết về tiểu nữ"

"Thứ hai là dáng vẻ của ngài, Đổng Vân tuy nhiều nét giống mẹ, nhưng hai người vẫn có điểm giống là một bên lông mày trái có vết sẹo, tiểu nữ đoán ngày xưa đại nhân đỡ hắn ta rơi từ trên cây xuống mà hai phụ tử có."

"Thứ ba là việc tiểu nhị đến báo khách lại không báo danh tính, vậy chỉ có thể là quan viên mới có thể bảo người tiểu nhị không nói ra danh tính của bản thân"

Kim Ngọc Lầu có quy tắc khách đến phải báo danh, cô nương nào tiếp khách cũng được thông báo về thân phận của khách mà biết để tiếp đón.

"Vậy lên cô nương cho rằng ta là phụ thân của Đổng Vân, nhỡ đâu ta cũng đam mê cầm đạo, vết sẹo chỉ là trùng hợp, bỏ tiền mua chuộc là tiểu nhị có thể không nói mà" Người trung niên cười cười nhấp trà, muốn xem Hạ Linh sẽ trả lời sao.

Hạ Linh cũng không nói nhiều, nàng đứng dậy, khoá cửa, từ trên nóc tủ lấy xuống thanh kiếm đặt lên bàn.

"Đổng đại nhân, ngài có biết thanh kiếm này không?"

"Ta không biết, Hạ Linh cô nương muốn lấy nó uy h.i.ế.p ta sao?"

"Đâu cần, ngài đã tự thừa nhận rồi"

Người trung niên nghe vậy thì giật mình, giây sau liền sững người khi nhận ra mình rơi vào bẫy của cô nương này.

Một câu "ta không biết" đã thừa nhận hắn là "Đổng đại nhân" trong lời của Hạ Linh. Thanh kiếm lấy ra đơn giản chỉ để phân tán sự chú ý của hắn mà thôi.

"Nhưng vậy cũng không nói lên điều gì, ta là Đổng đại nhân nhưng Khánh An phủ rất nhiều người họ Đổng, đâu phải phụ thân của Đổng Vân. Hạ Linh cô nương chiêu này còn kém lắm" Người trung niên khẽ cười, uống cạn tách trà.

Hạ Linh rót đầy cho hắn, nàng tiếp tục nói: "Ngài không thừa nhận cũng không sao cả, nhưng con trai Đổng Vân của ngài thường xuyên đến đây, hắn quậy phá, tiểu nữ trong lúc tức giận không dám chắc đánh nhẹ tay để ngài còn nhận ra hắn đâu"

"Vậy làm phiền Hạ Linh cô nương dạy dỗ khuyển tử rồi" Người trung niên cười cười cầm tách trà lên uống.

Nhưng ngay giây sau hắn liền chớp mắt, nhìn lên thì thấy Hạ Linh đang khẽ cười, một nụ cười đầy đắc chí của kẻ chiến thắng.

"Hahaha, không ngờ á, bảo sao thằng nhóc kia lại thích chạy đến đây như vậy" Người trung niên cười lớn đặt chén trà xuống, thừa nhận thân phận của mình.

Đổng Văn Duẫn, tri phủ của Khánh An phủ, cánh tay phải đắc lực làm việc dưới quyền Ninh Vương. Hạ Linh sớm đã biết rõ về vị đại quan này qua lời Đổng Vân, nàng đối với người này có sự hiếu kỳ rất lớn.

"Sao ngài lại đến đây?" Hạ Linh khẽ hỏi.

"Cứ gọi là Đổng thúc, ta chỉ đến xem người phạt quỳ con trai ta nửa canh giờ, đánh cho thằng đó một trận còn quát mắng, vậy mà nó lại không tức giận mà còn ngoan ngoãn nữa. Hạ Linh cô nương có bí quyết gì không?"

Nghe vậy khiến nàng đỏ mặt, hơi xấu hổ không biết trả lời sao, lúc này bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa hoá giải không khí lúng túng. Hạ Linh ra mở cửa thì thấy một người cầm vào món bánh ngọt tới.

"Tiểu muội đang tiếp khách sao, tỷ không phiền chứ?" nữ nhân kia khẽ hỏi, còn ngó vào phòng muốn xem là ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-nha-hoan-cua-thai-su/gay-hai.html.]

Hạ Linh mỉm cười nhận ra đây là một vị tỷ tỷ trong Kim Ngọc Lầu, phẩm cấp bằng nàng nhưng lớn hơn hai tuổi, chỉ là ngày thường ít qua lại không biết hôm nay sao lại mang bánh tới đây nữa.

"Không phiền, chỉ là một văn nhân bình thường mà thôi"

"Vậy tốt quá, bánh này tỷ mới làm, nhiều quá ăn không hết lên mấy tỷ muội trong phòng chia nhau ăn, biết muội thích bánh ngọt lên mang tới cho một ít."

"Vậy đa tạ tỷ tỷ rồi, mấy hôm nữa muội sẽ mời tỷ đi ăn mỳ nha"

"Thôi thôi, tỷ muội với nhau tiếc gì mấy cái bánh, vậy ta về trước không quầy rầy muội nữa"

Hạ Linh cầm khay bánh nhìn theo vị tỷ tỷ kia rời đi, bất giác cười nhẹ, ở đời đúng là nhiều người tốt thật đó.

"Đổng thúc, thúc ăn thử đi"

Hạ Linh mang bánh đặt lên bàn, đóng cửa lại. Đổng Văn Duẫn cầm lên ăn thử, vị đạo không tệ, ngọt vừa đủ lại giòn tan, uống với trà vừa hợp.

"À mà nãy thúc hỏi bí quyết, con chả có bí quyết gì, đánh một trận là được" Nàng nói, rồi đứng dậy đi vào bên trong lấy ra một khay gỗ để gần chục cái túi thơm.

"Cái này con làm cho Đổng Vân, lát nữa thúc về thì mang cho hắn nhé" Lấy ra hai cái túm thơm đưa cho Đổng thúc, nàng coi như đã hoàn thành lời hứa với Đổng Vân.

"Mấy cái túi thơm này không dễ làm nhỉ, con vì nó mà tốn công vậy, tiểu tử đó thật may mắn khi tìm được bằng hữu tốt á" Đổng Văn Duẫn vui vẻ, cất hai túi thơm đi.

Nhưng hắn đâu biết mấy cái túi thơm này Đổng Vân phải tốn không ít nước bọt để Hạ Linh làm cho, đối với nàng thì mấy thứ này rất đơn giản, mất ít thời gian là được chục cái rồi.

Hai người sau đó nói chuyện thêm một lúc nữa, chủ yếu về cuộc sống của Hạ Linh hiện tại. Đổng Văn Duẫn càng trò chuyện thì càng thấy thích nàng hơn, thậm chí nhờ nàng, hắn hiểu thêm nhiều điều về con trai mình mà ngày trước không hề biết.

Đến khi ra về hắn tặng cho Hạ Linh một tấm lệnh bài, có nó nàng gặp khó khăn có thể đến thẳng phủ nha tìm hắn.

"Để con tiễn thúc" Hạ Linh ngỏ ý muốn ra ngoài tiễn Đổng Văn Duẫn, nhưng đến cửa thì hắn đã ngăn lại.

"Bên ngoài nhiều người, con về nghỉ ngơi đi"

Nói xong hắn đi lối tắt rời đi, dù sao giữ chắc tri phủ, quản lý cả Khánh An phủ, địa phương giàu có thứ hai của Cảnh quốc thì có nhiều điều cẩn chú ý, nhất là hình tượng bản thân.

Một quan viên đi thanh lâu là chuyện thường, nhưng Đổng Văn Duẫn thì khác, hắn mà công khai lộ diện ở đây để người ngoài biết thì sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của mình, sẽ bị một số người nhắm vào gây khó dễ.

Chức quan càng cao thì càng phải giữ hình tượng, thân ở chốn quan trường làm gì có tự do như bên ngoài vẫn tưởng.

Hạ Linh đứng nhìn theo một lúc, mãi đến khi Tiểu Y vỗ vai thì nàng mới thu hồi ánh mắt lại. Đi vào trong, đưa đĩa bánh đã hết cho Tiểu Y mang đi vứt.

"Đem đến thùng rách ở nhà bếp mà vứt" Nàng nói.

Tiểu Y gật gật đầu, khó hiểu sao phải đi xa như vậy, nhưng lời của Hạ Linh tỷ thường mang nhiều ý sâu xa, có hỏi cũng không được giải thích lên Tiểu Y cũng không hỏi nhiều.

Sau khi ném đĩa xong, quay trở về phòng đã thấy phòng tối om, Hạ Linh nằm trên giường vẫy gọi Tiểu Y vào nằm cùng. Hai tỷ muội cứ vậy ngủ sớm một hôm.

Bên ngoài kia ánh đèn vẫn sáng rực, tiếng nói cười nhộn nhịp vui vẻ vang khắp nơi, dòng người qua lại trên phố xá đông đúc như tô vẽ lên bức tranh về cảnh đêm phồn hoa náo nhiệt nơi này.

Đổng Vân đang lang thang trên phố, hắn hôm nay không đến tìm Hạ Linh được lên đi dạo xung quanh, cũng may vẫn kéo được Tiêu Ân theo cùng lên không quá chán. Hai người đã đi khắp nơi từ tối đến giờ, nhìn thời gian chắc sắp nửa đêm rồi.

"Về thôi nhỉ, giờ đi cũng chỉ vào mấy thanh lâu mà thôi"  Tiêu Ân nói, chân hắn lúc này hơi mỏi rồi.

Đổng Vân cầm hộp mứt quả vừa ăn vừa nói: "thanh lâu không có gì thú vị, hay đi ra hồ chèo thuyền hóng gió đi"

"Thôi khỏi, không nhớ lần trước đi còn đ.â.m cả vào đá à, về thôi" Tiêu Ân bốc mấy miếng mứt quả bỏ vào miệng.

"Vậy được" Đổng Vân đành đồng ý.

Hai người sau đó quyết định về nhà Đổng Vân, vì giờ này Tiểu gia đã đóng cửa, trèo vào thì được nhưng Tiêu Ân lười.

Chỉ là vừa về đến cửa đã thấy trên trong nhà sáng rực ánh đèn, hai người vốn tưởng có hoả hoạn gì, nhưng khi vào thì mới biết có người trúng độc ngất đi.

"Ai ngất thế, Hậu bá à?"

Đổng Vân nhíu mày hỏi, nhưng giây sau hắn thấy Hậu bá với vẻ mặt xám xịt đi tới.

"Thiếu gia, lão gia trúng độc ngất xỉu rồi!"

Loading...