Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Giải Độc

Cập nhật lúc: 2025-04-20 15:51:14
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Ngươi nói thật chứ?"

Trong phòng, Đổng Vân kích động cầm tay Hạ Linh, vẻ mặt chờ mong khi nghe nàng nói có thể giải độc mà không cần mất ba ngày.

Đây là một điều không thể tốt hơn, độc giải được sớm lúc nào hay lúc đấy, để lâu có thể xảy ra nhiều biến cố bất ngờ khiến mọi người lo lắng thêm.

"Nếu ngươi có thể giải được độc, bản vương liền trọng thưởng ngươi một ngàn lượng bạc" Ninh Vương cũng ở trong phòng lên cũng chờ mong, không tiếc ngàn lượng bạc làm trọng thưởng chỉ cần Hạ Linh cứu được người.

Hạ Linh không vội trả lời, dù sao nàng phải xem tình hình của Đổng thúc trước đã, bắt mạch kiểm tra, một lúc lâu sau nàng có thể xác địch cơ thể này không chịu nổi quá ba ngày chứ đừng nói một tuần.

Độc Ô Vân không màu, không mùi, không vị, là kịch độc nổi danh thiên hạ, nó được cho vào danh sách mười loại độc tố g.i.ế.c người đáng sợ nhất, một khi trúng thì tám phần là bỏ mạng.

"Ta cần những dược liệu này" Hạ Linh từ trong hộp thuốc lấy ra giấy bút, ghi những dược liệu rồi đưa cho Đổng Vân đi tìm.

"Cam thảo, Cửu Diệp thảo, Ô Minh đan..." Đổng Vân đọc, tổng cộng mười hai loại thảo dược và đan dược khác nhau, có nhiều cái tên hắn lần đầu nghe được lên không biết tìm ở đâu.

Ninh Vương cũng nhíu mày, hắn xuất thân cao quý, học rộng hiểu nhiều, nhưng đọc tờ giấy này cũng không thể biết hết những thảo dược trong này, nhiều lắm chỉ biết được một nửa.

"Phải tìm hết sao?"

"Tìm hết, hơn nữa phải nhanh, trong một ngày phải tìm được"

"Ngươi đùa ta chắc, đi đâu tìm nhiều dược liệu như này?"

"Thanh châu, Thiên Dược sơn. Nội trong một ngày phải có đủ, Đổng thúc không chịu nổi ba ngày đâu, nhiều lắm thì đến một ngày rưỡi, ta kéo được thêm nửa ngày là hai mà thôi"

Hạ Linh nói xong thì lấy kim bạc ra đ.â.m vào một số huyệt đạo trên người Đổng thúc, áp chế không cho độc tính phát tác nhanh hơn.

Nàng cũng để cho Đổng Vân và Ninh Vương biết tình hình nguy cấp như nào, một vài cây kim bạc đ.â.m xuống, Đổng Văn Duẫn lập tức lên cơn ho ra từng ngụm m.á.u đen.

"Hạ Linh, xin ngươi nhất định phải cứu được phụ thân ta" Đổng Vân sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy hi vọng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Lập tức đến Thiên Dược sơn, bằng mọi giá phải mang dược liệu về đây trong đêm nay cho ta" Ninh Vương nói với Lý Tuấn.

"Tuân lệnh!" Lý Tuấn chắp tay nói.

"Khoan đã, nơi đó là địa bàn của Thiên Dược sơn trang, họ không thích người của triều đình, cầm là thư này giao cho lão trang chủ, ông ấy sẽ giúp các ngươi" Hạ Linh đưa cho Lý Tuấn một phong thư bọc kín.

Lý Tuấn chỉ gật đầu rồi chạy ra ngoài, vài phút sau một đội nhân mã hơn hai chục người phi ngựa rời khỏi thành, toàn bộ đều là cao thủ của Ninh Vương phủ, mục tiêu hướng thẳng đến Thiên Dược sơn mà đi.

Trong phòng lúc này chỉ còn Ninh Vương và Hạ Linh, nàng đối với vị vương gia này chả có chút sợ hãi hay ngại ngùng gì, thoải mái đi pha trà cho bản thân uống, còn tiện rót một chén đưa qua.

"Ngươi tên Hạ Linh sao?" Ninh Vương dùng ánh mắt tò mò trầm giọng hỏi.

Nàng gật đầu, bê một cái ghế ra gần giường bệnh bắt mạch cho Đổng thúc, lát sau khẽ nói: "Tiêu Vũ Hoạ, giúp ta lấy một chậu nước ấm với khăn mặt vào đây" 

"Hả?" Ninh Vương giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Linh, trong đầu không ngừng nghĩ tại sao cô nàng này lại biết tên gọi của hắn.

Nàng lúc này quay ra, vẻ mặt có chút không vui nói: "ta bảo ngươi đi lấy đồ mà, sao còn ngồi đực mặt ra đó làm gì, mau đi nhanh đi" 

Ninh Vương nhíu mày, chưa từng có ai dám nói với hắn như vậy cả, nhưng không hiểu sao hắn lại không thấy tức giận, thậm chí cảm thấy rất bình thường là đằng khác.

Hắn đứng dậy ra ngoài đi lấy chậu nước và khăn mặt đến, Hạ Linh lật chăn của Đổng thúc ra, nàng xấp khăn vào nước ấm, cẩn thận lau mặt và tay chân cho Đổng Văn Duẫn.

"Nâng người hắn dậy giúp ta" Nàng khẽ nói.

Ninh Vương làm theo đi tới nâng Đổng Văn Duẫn ngồi dậy, Hạ Linh cởi bỏ áo ngoài, lau sạch cơ thể rồi để cho Đổng thúc tựa lưng vào đầu giường.

"Lấy kim bạc trong hộp thuốc cho ta, ngoài ra trong đó còn có một gói bột và hai viên đan dược, mang nó đi nấu nửa canh giờ đến khi tan rồi mang vào đây" 

Ninh Vương đi làm theo lời nàng, trông hắn lúc này giống một tay sai chứ làm gì còn hình tượng vương gia, nhưng hắn không hiểu sao bản thân lại làm những việc này mà không hề tức giận hay phản ứng gay gắt, cứ như hắn đã quen với việc bị nàng sai vặt vậy.

Ngồi nấu thuốc ngoài sân, hạ nhân của Đổng phủ đứng từ xa đã sớm sợ hãi đến choáng váng, họ không nhìn nhầm chứ, Ninh Vương đang tự mình đun thuốc.

Nuốt nước bọt kinh hãi, bọn họ thậm chí không dám tin đây là Ninh Vương, người ngày thường cao cao tại thượng được coi là chúa tể của Khánh An phủ. Vậy mà hôm nay lại bị một tiểu cô nương sai đi nấu thuốc, bị khói làm cho sặc sụa vô cùng thê thảm.

Chật vật chịu đựng khói lửa hết nửa canh giờ, Ninh Vương mang bát thuốc nóng vào trong cho Hạ Linh, nàng lúc này đang tiến hành châm cứu cho Đổng Văn Duẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-nha-hoan-cua-thai-su/giai-doc.html.]

Từng cây kim bạc sáng chói được cắm xuống các huyệt đạo, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Vương, cơ thể của Đổng Văn Duẫn bắt đầu run lên kịch liệt.

Gân cốt nổi lên, các đường màu đen chằng chịt khắp cơ thể đang bị ép chảy vào phía n.g.ự.c phải, mỗi khi kim bạc được cắm xuống và rút ra thì Đổng Văn Duẫn đều không ngừng ho ra m.á.u đen.

"Cái này?" Ninh Vương lo lắng.

"Yên lặng đi, ta đang ép độc ra ngoài, cách này dù đau đớn nhưng là nhanh nhất, cũng không nguy hiểm đến tính mạng hay để lại tổn thương quá lớn sau này" Hạ Linh thấp giọng nói.

Nàng mồ hôi đầy trán, bàn tay run run cẩn thận cắm kim bạc đ.â.m xuyên qua da thịt của bệnh nhân, mỗi cây kim đều phải dùng một lực như nhau tránh đ.â.m thủng mạch máu, đối với Hạ Linh đây là một việc cực kì tốn sức và áp lực.

Chỉ cần đ.â.m lệch hay lực dùng quá mạnh, mạch m.á.u sẽ vỡ, độc sẽ chảy ngược lại, đến khi đó dù thần tiên cũng khó cứu được.

Ninh Vương cũng biết lên im lặng đứng xem, thời gian cứ thế trôi nhanh, đã mấy canh giờ qua đi, bên ngoài đã sang buổi chiều. Bên trong phòng, Hạ Linh cắm cây kim cuối cùng rồi thở phào nhẹ nhõm.

Nàng bảo Ninh Vương cho Đổng Văn Duẫn uống thuốc, bản thân thì mệt mỏi thu dọn đồ đạc, cầm bình trà lên uống cạn vì cổ họng nàng lúc này đã khô đến sắp cháy rồi.

"Giờ sao?" Ninh Vương quay ra hỏi.

Hạ Linh nằm gục xuống bàn, khẽ đáp: "Đợi đi, đợi Đổng Vân về" 

Nói xong nàng đã ngủ thiếp đi vì mệt, Ninh Vương cẩn thận bế nàng sang phòng bên ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại để không làm phiền. Hắn thì ngồi ngoài ghế đá trông chừng, sẵn sàng làm việc bất cứ khi nào nàng cần.

Một buổi chiều qua nhanh, trời vừa tối thì cửa phòng được mở ra, Hạ Linh vươn vai đi ra ngoài, ngủ một giấc khiến tinh thần nàng trở lên tốt hơn hẳn.

"Bây giờ là giờ nào rồi?" 

"Giờ Thân rồi" 

"Chắc Đổng Vân cũng đang trên đường về rồi, mà thôi ngươi đói không, ta đi nấu gì đó ăn, đêm nay sẽ phải thức trắng đó" 

"Ta ăn gì cũng được" 

Hạ Linh nấu hai bát mì chay, dù không có gì nhưng cả hai vẫn ăn rất ngon lành. Ninh Vương còn thấy ngon hơn sơn hào hải vị hắn ăn ngày thường.

Ăn xong cả hai vào kiểm tra tình hình, bắt mạch thì thấy độc đã giảm bớt phần nửa, hơn hết đều bị dồn vào một chỗ n.g.ự.c phải lên không phát tác ra khắp cơ thể. 

"Chỉ cần đợi Đổng Vân về nữa thôi" Hạ Linh khẽ nói.

"Chắc bọn chúng sẽ nhanh trở lại thôi" Ninh Vương cười nói, hắn tin tưởng Lý Tuấn sẽ không phụ kỳ vọng của hắn.

Mà đúng là Lý Tuấn không phụ kỳ vọng của Ninh Vương, hắn và Đổng Vân phi ngựa như bay, dọc đường không ngừng nghỉ một giây mà dùng tốc độ nhanh nhất để trở về.

Dọc đường thay năm con ngựa khác nhau, cả hai mang dược liệu đi trước, trên đường vượt núi băng rừng, đến khi mặt trăng đã lên thì cả hai đã vào được thành.

"Khánh An phủ và Thanh châu cách nhau ba ngàn dặm, cưỡi ngựa nhanh nhất cũng phải mất hai ngày cho cả đi cả về" Ninh Vương đứng ngoài cửa khẽ lên tiếng.

Thanh châu cách Khánh An phủ hai châu quận khác, ở đó núi cao hiểm trở, rừng rậm bạt ngàn, đường xá khó đi khiến việc vào thì dễ mà ra lại khó. Nhìn thời gian đã sắp nửa đêm, Ninh Vương cảm thấy vô cùng nóng ruột.

"Nếu không kịp thì sao?" Hắn hỏi.

Hạ Linh trầm mặc giây lát rồi đáp: "Thuốc giải đã uống, nếu không có dược liệu duy trì thì sẽ mất tác dụng, đến khi đó có uống lần nữa cũng không có ích gì mà chỉ lên chuẩn bị hậu sự" 

Ninh Vương sắc mặt trầm xuống, ánh mắt mất dần hi vọng: "chả lẽ..."

"Hạ Linh!" 

Ngay lúc này một tiếng hét vang lên, Đổng Vân từ ngoài chạy vào, theo sau là Lý Tuấn. Cả hai nhanh chóng lấy hộp đựng thảo dược đặt lên bàn.

"Ta...ta về rồi..có...có kịp không?" Đổng Vân thở gấp, mặt đỏ bừng mà hỏi.

Nàng kiểm tra dược liệu thì gật đầu, chỉ mất nửa canh giờ sau đã nấu thuốc xong cho Đổng Văn Duẫn uống, tiếp tục sử dụng châm cứu để ép độc cho đến khi hết thì thôi.

Quá trình này vô cùng lâu, phải mất hai canh giờ mới làm xong, Hạ Linh rút cây kim cuối cùng ra cũng là lúc Đổng Văn Duẫn ho ra ngụm m.á.u đen cuối cùng.

"Dọn đi" Nàng thều thào nói, cả người đầy mồ hôi, mệt mỏi đứng dậy thì liền không còn chút sức nào mà ngã quỵ.

Cũng may Ninh Vương nhanh chóng đỡ lấy, dìu nàng ra ghế ngồi, đưa một cốc nước đầy cho Hạ Linh uống.

Nhìn hạ nhân mang đi chậu m.á.u đen, lại nhìn Đổng Văn Duẫn đang ngủ, nàng khẽ cười khi nàng cảm nhận được hơi thở đều đều của Đổng thúc.

Loading...