Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Tiễn Khách
Cập nhật lúc: 2025-04-10 05:20:03
Lượt xem: 105
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Hạ Linh này, ngươi biết làm túi thơm không?" Đổng Vân cầm khăn tay bọc đá lạnh, vừa xoa xoa chỗ bầm tím trên mặt vừa hỏi.
Hạ Linh liếc hắn rồi gật đầu khẽ nói: "để ta làm cho, ngươi thích hương gì?"
"Ngươi làm cho ta sao? Bao nhiêu tiền ta trả" Đổng Vân ngạc nhiên rồi nói
Nàng lắc đầu từ chối lấy tiền, nãy hai người đã đánh nhau một trận rồi coi như đã quen biết, kết nghĩa trở thành bằng hữu. Một cái túi thơm mà thôi, nàng không keo kiệt đến mức không làm cho bạn mình như vậy.
Nhưng Đổng Vân nghĩ thân là nam nhân, sao có thể để nữ nhi chịu thiệt được lên rút ra tờ ngân phiếu năm mươi lượng. Hạ Linh ngăn lại, nàng cầm tờ ngân phiếu nhét lại túi hắn, vẻ nghiêm túc nhìn tên ngốc này rồi gõ đầu hắn
"Đã bảo không lấy tiền rồi, lôi ra nữa ta đạp ngươi ra ngoài đó!" Hạ Linh trừng mắt đe doạ
Đổng Vân xoa xoa đầu gật gù, thầm nghĩ nữ nhân đúng là hai mặt mà, khi nãy mới gặp thì tiễu nữ với công tử, giờ đã thành ta với ngươi rồi. Thảo nào phụ thân luôn có mấy ngày lé xa mẫu thân mỗi tối, không ngủ thư phòng cũng đạp hắn ra chiếm giường để ngủ.
Lúc ấy hắn còn oán trách phụ thân, nhưng giờ hắn hiểu rồi, mẫu thân nổi điên còn gấp mấy lần Hạ Linh khi nãy đuổi đánh hắn. Phụ thân, hài tử sai rồi, không lên trách nhầm phụ thân.
"Cũng muộn rồi ngươi không về sao?" Hạ Linh nhìn sắc trời bên ngoài mà hỏi, ý đuổi khách rõ ràng không chút nghi ngờ.
"Vội làm gì chứ, ngươi pha ít trà đi ta uống xong rồi về" Đổng Vân đi vào trong tủ dược liệu của Hạ Linh lục lọi
Nàng khoé miệng nhếch lên nụ cười ma quỷ, túm tóc tên này kéo hắn ra ngoài, mặc kệ Đổng Vân kêu đau, không chút thương tiếc đạp hắn khỏi phòng.
"Lượn, sáng mai ta sẽ mang trà đến cho ngươi sau!" Nói xong nàng đóng cửa lại
Dù không nhẫn tâm nhưng Đổng Vân vẫn có thân phận đại thiếu gia Đổng gia, nếu hắn ở đây qua đêm thì sáng mai nàng sẽ nổi nhất cái Khánh An phủ này mất. Vậy lên mặc cho bên ngoài tiếng đập cửa của Đổng Vân dồn dập, bên trong Hạ Linh bịt tai leo lên giường đi ngủ.
"Hạ Linh, mở cửa cho ta đi mà"
"Huhu ngươi không thể ác như vậy được"
"Nhà ta giờ đóng cửa rồi á, ngươi bỏ ta ngoài này thì tối nay ta ngủ đâu"
"Hạ Linh, Hạ Linh!"
...
Sáng sớm hôm sau khi Hạ Linh tỉnh dậy, nàng ra ngoài thì ngạc nhiên khi thấy Đổng Vân đi ra từ phòng bên cạnh, hắn nở nụ cười chào buổi sáng nàng. Cái dáng vẻ tươi cười này rõ ràng tối qua ngủ rất ngon đây mà.
"Sao ngươi chưa đi?" Hạ Linh hỏi.
Đổng Vân cười cười nói: "Ta ở lại đợi lấy trà, dù sao đêm qua nhà cũng đóng cửa không hề được, lên ta ngủ phòng bên cạnh"
Hắn chỉ phía sau, Hạ Linh biết bên đó không có người, cũng không biết tại sao tầng hai đều kín phòng duy chỉ có nơi đó không có ai ở bao giờ.
"Mới dậy chưa ăn gì, ta bảo nhà bếp làm ít bánh nhé?" Hạ Linh vào phòng đánh thức nha đầu Tiểu Y, đây là nha hoàn mà Cao Thị sắp xếp đến phục vụ nàng, coi như đãi ngộ ngang với Thanh Quan nhân.
Đổng Vân đi vào theo, hắn vẫn mon men lại gần tủ thuốc của Hạ Linh, nhưng giống tối qua bị nàng nắm tóc kéo ra ngoài.
"Ngươi không ngồi yên liền biến về đi!" Hạ Linh trừng mắt đe doạ
Đổng Vân đành ngồi im không dám chạy lung tung, hắn thực sự không muốn về nhà chút nào, ở đó vừa chán lại chả có ai nói chuyện cùng cả.
Hạ Linh thì sáng sớm là lúc bận rộn nhất, nàng vừa phải tìm dược liệu vừa phải cân đo đong đếm, đảm bảo lượng thảo dược vừa đủ không quá nhiều, tránh gây hại cho sức khoẻ.
Tiểu Y bên cạnh giúp đỡ, nhưng cô nhóc còn nhỏ lên phần lớn việc Hạ Linh đều tự làm. Đổng Vân thấy cảnh này liền không ngồi yên được mà đến giúp đỡ.
"Ngươi có biết gì đâu mà giúp, dẫn Tiểu Y xuống dưới ăn sáng đi, lát mua cho ta hai cái bánh bao là được" Hạ Linh nói xong thì tiếp tục công việc.
Đổng Vân liền dắt tay Tiểu Y xuống lầu, cũng may thời điểm sáng sớm ít người, trong Kim Ngọc Lầu ngoài mấy người làm dậy quét dọn ra thì không có ai khác, vậy lên khi thấy hắn cũng không ai để tâm.
Một công tử qua đêm ở đây, sáng sớm dậy trở về mà thôi, họ nhìn đã quen mắt rồi. Vốn có mấy người nhận ra Đổng Vân, nhưng khi nghĩ đến thân phận của hắn thì đều coi như không biết gì.
"Tiểu Y, muội muốn ăn gì nào?" Đổng Vân nhẹ giọng hỏi
Tiểu Y suy nghĩ một lát rồi đáp: "cháo hoa ạ, muội biết một quán rất ngon gần đây"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-nha-hoan-cua-thai-su/tien-khach.html.]
"Vậy được, dẫn đường đi nào" Đổng Vân đáp ứng, hắn cũng lâu không ăn cháo rồi, có lẽ đã vài năm kể từ ngày mẫu thân qua đời.
Trong lúc hắn đang hồi tưởng thì Tiểu Y đã chạy trước, Đổng Vân vội đuổi theo.
Theo sự chỉ dẫn của nàng, hai người vào một quán cháo của một lão bà bà trong con hẻm nhỏ, nơi đây chỉ cách Kim Ngọc Lầu hai, bốn phía xung quanh đều được dựng bằng mấy tấm vải, bàn ghế thô sơ cũ kĩ, có lẽ đã mở từ lâu lắm rồi.
Thấy có khách đến lão bà bà cười hiền hậu nói: "hai cha con đến ăn chào sao, cô nhóc dễ thương quá đi, mau lại đây ngồi đi nào" .
"A! Lão bà nhầm rồi, ta không phải phụ thân của cô nhóc này á, ta chỉ trông hộ một người bằng hữu thôi" Đổng Vân vội giải thích, nhưng hắn có nói thế nào thì bà lão cũng chỉ cười liên tục khen Tiểu Y xinh xắn, đáng yêu.
"Tên nhóc cậu thật có phúc, sinh được một nữ nhi như vậy quả là khiến lão đây hâm mộ, không giống ta, sinh hai con trai thì đều không làm ăn được gì chỉ phá hoại là giỏi" Lão bà bà vừa nói vừa than thở.
Đổng Vân tối mặt, hắn đến ăn sáng đâu phải đến nghe việc nhà người khác. Ho nhẹ vài hơi, sau khi gọi hai bát cháo hoa và mấy cái bánh bao thì cuối cùng lão bà cũng ngừng kể chuyện.
Ngồi ở quán ngắm nghía bốn phía, cái chỗ này trong mắt hắn thật sự quá tồn tàn rồi. Nhưng không hiểu sao lại mang đến cảm giác mới lạ và thân thuộc, hình như ngày xưa đã từng đến rồi thì phải.
"Mong cháo ở đây ngon" Đổng Vân thầm mong đợi.
Không để hắn đợi quá lâu thì hai bát chào đã được bưng ra, khói nóng bốc lên cùng hương thơm nức mũi khiến Đổng Vân nuốt nước bọt. Đối diện thì Tiểu Y đã không đợi được mà cầm thìa lên ăn ngon lành.
Hắn cũng cầm thìa ăn thử, ngay miếng đầu tiên đã làm sắc mặt hắn thay đổi, đôi mắt hiện lên màu sắc vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
Giống quá!
Hương vị này thật sự giống với cháo mẫu thân hắn ngày xưa nấu. Hắn như chìm đắm trong hương vị quen thuộc đó, ngay cả lưỡi bị bỏng vì nóng cũng không chút để tâm, dường như hắn được quay lại ngày tháng gian khổ cùng với mẫu thân khi bé.
Ngày ấy làm gì có Đổng đại thiếu gia, làm gì có hàng trăm, hàng ngàn lượng bạc tiêu xài. Phụ thân ngày đó đang miệt mài học tập để thi trạng nguyên, trong nhà tiền bạc đều đổ hết cho việc học của phụ thân, vậy lên mỗi bữa hắn và mẫu thân chỉ có ăn cháo hoa qua ngày.
Sau đó phụ thân thi đỗ Trạng Nguyên, cuộc sống khấm khá hơn nhưng món cháo hoa vẫn được mẫu thân nấu mỗi ngày, cốt để nhắc nhở hắn không quên đi thời gian nghèo khổ mà sinh kiêu ngạo.
Đáng tiếc ngày phụ thân được lên làm tri phủ của Khánh An phủ, cũng là ngày mẫu thân bỏ hai phụ tử hắn mà đi. Đến nay đã sáu năm, dù trong nhà đã có chủ mẫu mới, hắn cũng gọi mẫu thân, nhưng nội tâm hắn vẫn không quên đi dáng vẻ đó.
Hôm nay ăn được bát cháo mang hương vị quen thuộc, Đổng Vân hai mắt đỏ hoe vì nhờ, đã sáu năm rồi, hắn nhớ mẫu thân của hắn.
"Mẫu thân!" Đổng Vân thì thầm tự nói, cần thận xúc từng thìa cháo ăn thật chậm rãi
Lão bà bà chớp đôi mắt vẩn đục nhìn hắn, giống như nhìn thấu nội tâm của hắn vậy. Bà khẽ cười hiền từ đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, khẽ nói: "Tên nhóc, ăn đi chứ, đừng để lãng phí món chào mà người thương cậu nấu, ăn xong thì mau về nhà đi"
Đổng Vân hơi ngẩn người, nhưng rồi cũng nhận ra lão bà này biết rõ hắn đang nghĩ gì.
Hắn che giấu rất tốt, bên ngoài vẻ mặt vẫn như bình thường, ngay cả Tiểu Y ngồi đối diện cũng không cảm thấy có gì khác lạ. Vậy tại sao lão bà này lại biết.
Đang thắc mắc thì Tiểu Y kéo góc áo của hắn, nàng sau khi ăn xong liền trả lại bát cho lão bà bà rồi nhỏ giọng nói: "Huynh ăn xong chưa, Hạ tỷ tỷ ở nhà đợi lâu sẽ đói á"
Nhớ ra Hạ Linh vẫn chưa ăn gì, Đổng Vân húp sạch bát cháo xong thì mua thêm hai cái bánh bao nhân thịt mang về. Lão bà bà gói lại xong thì kiên quyết không lấy tiền, coi như tặng cho hắn hai cái bánh.
"Mau mau về đi cho ta bán hàng, lần sau muốn ăn cháo cứ qua đây, lão đây thích chơi với nữ nhi của ngươi lắm đó" Lão bà bà nói.
"Vậy cảm ơn lão bà, lần sau ta sẽ quay lại" Đổng Vân dắt tay Tiểu Y rời đi.
Nhìn theo bóng hai người, lão bà bà mỉm cười, trong đôi mắt vẩn đục đã mờ kia dần hiện lên chút ánh sáng yếu ớt.
"Vân nhi, con trưởng thành thật nhanh á!"
...
"Ngươi muốn cho ta c.h.ế.t đói hay sao?" Hạ Linh lườm Đổng Vân, tên này đi ăn sáng thôi cũng gần một canh giờ, bộ ngủ ở đó luôn hay gì.
Đổng Vân đưa nàng hai cái bánh bao, ngồi xuống bàn rót trà uống tráng miệng. Tiểu Y chạy đến giúp Hạ Linh đóng gói dược liệu, sau khi làm xong thì cầm ra bàn đưa cho hắn hai cái túi giấy.
"Mỗi túi một lãng rưỡi, còn túi thơm của ngươi thì mấy hôm nữa ta làm cho" Hạ Linh vừa ăn vừa nói.
Hắn gật đầu nói: "Hạ Linh, ngươi muốn chuộc thân không ta chuộc cho, ra ngoài ta mở hiệu thuốc cho ngươi làm"
Nàng đang ăn nghe vậy tí thì nghẹn, cầm vội bình trà uống gần cạn mới may mắn không tắc thở mà chết.
"Con mẹ nó, ngươi và Thanh Sơn nhiều tiền đốt hay sao mà cứ muốn chuộc thân cho ta vậy? Tiểu Y, tiễn khách!"