Tiểu Nha Hoàn Của Thái Sư - Tiếp Khách
Cập nhật lúc: 2025-04-10 05:18:08
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kim Ngọc Lầu buổi tối sáng rực ánh đèn, Hạ Linh trong bộ váy màu xanh, tóc chải gọn và trang điểm nhẹ đi xung quanh. Nàng được dẫn đến một căn phòng, bên trong có một nam nhân đang ngồi uống rượu.
"Tiểu nữ Hạ Linh, tham kiến công tử"
Hạ Linh hơi nhún người khẽ nói, người nam nhân kia liền cười cười bảo nàng đến bên cạnh mình. Nàng ngồi cạnh hắn, chậm rãi rót rượu và trò chuyện với hắn.
Nam nhân này là con trai của một phú thương giàu có, hắn thường ngày bị phụ thân ép học hành rất nhiều lên đến tối thường đến thanh lâu để giải toả áp căng thẳng. Hôm nay nghe giới thiệu của tú bà lên mới chọn Hạ Linh.
"Ta nghe nói nàng rất giỏi đánh đàn, đàn cho bổn công tử một khúc, hay sẽ có thưởng"
"Tiểu nữ không dám nhận, nhưng nguyện đàn giúp công tử giải sầu"
Hạ Linh đi lấy đàn ngồi xuống đối diện, dù đã rất lâu không đàn nhưng mỗi khi chạm vào từng dây đàn, những kỉ niệm xưa kia lại ùa về trong tâm trí nàng, đó là hình ảnh mẫu thân ngồi trong sân tấu nhạc, phụ thân ngâm thơ.
Khi ấy khúc nhạc mẫu thân thích đàn nhất là Dạ Nguyệt, mỗi lần tiếng đàn cất lên đều mang nỗi buồn da diết, kết hợp với âm thanh nhẹ nhàng và không gian yên tĩnh. Tất cả tạo cho người nghe như đang ngắm trắng trong đêm thanh vắng, nhớ về quê nhà cùng người thương vậy
Hạ Linh gảy đàn, âm thanh vang vọng trong căn phòng nhỏ, tiếng đàn trong trẻo mang theo nỗi niềm nhớ nhà của nàng truyền ra ngoài, khắp Kim Ngọc Lầu tất cả mọi người đều yên tĩnh, chỉ có tiếng đàn không ngừng hát vang mà thôi.
"Thật hay!"
Mãi đến khi tiếng đàn dứt, mọi người vẫn đang chìm đắm trong đó. Những âm thanh như gợi nhắc tất cả về kí ức xưa của bản thân, có người nhớ về quê hương, có người nhớ về phụ mẫu, có người lại nhớ về người thương năm xưa của mình.
"Ai vừa đàn vậy?"
Một người khẽ hỏi, sau đó vài vị khách nhân cũng liên tục hỏi người của Kim Ngọc Lầu. Thậm chí tú bà Cao Thị cũng được hỏi khiến bà ta bất ngờ, vì tiếng đàn đó phát ra từ phòng nơi Hạ Linh đang tiếp khách
"Mẹ, vừa nãy là ai đàn vậy, nghe hay quá đi"
Một cô gái đi bên Cao Thị khẽ cười hỏi, Cao Thị hừ nhẹ nói: "đó là Hạ Linh, con bé mới chiều nay vào đó, không ngờ lại có tài như vậy"
"Hả, là một vị cô nương của Kim Ngọc Lầu sao?"
Mọi người nghe vậy liền bất ngờ, nhất là khi tên vị cô nương này họ chưa từng nghe qua. Theo lời tú bà, Hạ Linh cô nương mới vào chiều nay, đây là lần đầu tiếp khách ở đây.
"Xin hỏi Hạ Linh cô nương đang ở đâu, ta muốn gặp" Một vị công tử đứng ra nói
"Haha vị huynh đệ này cũng nhanh quá đi, đáng tiếc ngươi phải xếp sau ta rồi, tại hạ Nam Dung Vũ xin trả một trăm lượng bạc để gặp Hạ Linh cô nương" Một người phe phẩy quạt khẽ cười lên tiếng
Nam Dung gia là gia tộc lớn ở Khánh An phủ, trong nhà lại có người làm quan tứ phẩm ở kinh thành, gia cảnh giàu có và quyền lực khiến ai nghe cũng phải nể sợ. Tú bà Cao Thị liền gật đầu cử người đi gọi
"Khoan vội đã, người khác có thể nhường Nam Dung gia chứ Thanh gia ta không cần, Thanh Sơn bỏ ra ba trăm lượng bạc để gặp Hạ Linh cô nương"
Lần này mọi người đều ồ lên, Thanh Sơn là con trai thứ ba của Thanh gia, lại bái Vương lão tiên sinh làm thầy, tại Khánh An phủ được coi như tiểu vương trong hàng công tử thế gia.
Thanh gia làm ăn lâu năm, quan hệ rộng lớn, quan viên trong triều đình có giao tình cũng không ít hơn Nam Dung gia. Thanh Sơn lại được Vương lão tiên sinh dạy bảo thu làm học trò, mà Vương lão tiên sinh ngày xưa từng làm thái sư trong triều, dạy học cho hoàng đế bệ hạ, học trò trải khắp thiên hạ.
Có gia tộc và lão sư như vậy, Thanh Sơn đã cao hơn Nam Dung Vũ một bậc rồi. Cao Thị lập tức nghiêng về Thanh Sơn, sai người gọi Hạ Linh tới gặp.
"Khinh người quá đáng, ngươi cứ đợi đó!" Nam Dung Vũ tức tối bỏ đi
Thanh Sơn cười khinh thường, hắn đi lên lầu vào một phòng được sắp xếp sẵn, gọi ít rượu ngồi đợi Hạ Linh cô nương tới.
Ở bên này, Hạ Linh vừa đàn xong đã được thưởng cho hai mươi lượng bạc, số tiền này nàng chỉ được cầm hai phần ba, còn lại phải đưa cho Cao Thị.
Tuy chưa đủ để chuộc thân nhưng nàng vẫn rất vui lên đã uống với vị công tử này hai chén. Lúc này một hạ nhân đến gọi, bảo nàng sang phòng khác tiếp một vị khách quý.
"Tiểu nữ phải đi rồi, công tử ở lại vui vẻ" Hạ Linh rót rượu cho khách xong đứng lên
Vị công tử kia liền gọi nàng lại, khẽ nói: "Lần sau ta đến có thể gặp nàng nữa không?"
"Nếu công tử thích thì tiểu nữ sẽ đến gặp, tên tiểu nữ là Hạ Linh, lần sau cứ gọi là được" Hạ Linh nói xong thì đi ra ngoài.
"Tên ta là Tô Sinh, lần sau gặp lại"
Hạ Linh khẽ mỉm cười rồi rời đi, Tô Sinh nhìn theo, trong lòng bỗng nhiên thấy vui mà quyết định trở về nhà.
...
Ở phòng số một chữ Thiên, Hạ Linh vừa vào đã thấy một vị công tử trẻ tuổi, vẻ ngoài anh tuấn, lãng tử, cả người mang khí chất phong lưu đang ngồi uống rượu. Nàng khẽ nhún người cúi chào
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-nha-hoan-cua-thai-su/tiep-khach.html.]
"Tiểu nữ Hạ Linh, tham kiến công tử"
Thanh Sơn ngỡ ngàng rất lâu không phản ứng lại, hắn lúc này như bị câu hồn đoạt phách khi thấy vẻ đẹp của Hạ Linh, một nhan sắc tuyệt thế giai nhân, tựa như tiên nữ giáng trần hơn hẳn tất cả nữ nhân hắn từng gặp
Một thân băng thanh ngọc khiết, gương mặt nữ tử hoa lệ tuyệt đẹp, làn da trắng mịn như hoa tuyết mùa đông, vô cùng mịn màng.
Đôi mắt được nàng dùng bút đen vẽ thêm như đuôi phượng hoàng từ từ khép mở, lông mi thật dài như cánh bướm, khẽ chớp như cách bướm dập dìu.
Phía dưới cách bướm một đôi mắt, con ngươi trắng đen sâu thẳm, tựa như hồ nước trong veo, theo cánh bướm bay lượn mà kia khẽ tạo nên gợn sóng linh động thu hút lòng người.
Lại nhìn bộ váy hoa hải đường đỏ thêu mây bướm, phía trên khuỷu tay khoác áo choàng màu trắng thêu liễu xanh, màu sắc đỏ trắng và xanh đan xen lẫn nhau, làm nổi bật cả người nàng không những xinh đẹp mà còn cao quý.
Xinh đẹp, trong trẻo, sinh động, cao quý, tất cả hoà làm một tạo lên người con gái như bước ra từ tranh vẽ.
"Hạ...Hạ Linh cô nương" Thanh Sơn sau phút thất thần thì vội đứng lên đỡ Hạ Linh dậy
"Mời Hạ Linh cô nương ngồi"
"Đa tạ công tử"
Hai người cùng ngồi xuống, Hạ Linh chớp mắt nhìn vị công tử trẻ đối diện này mà thầm đánh giá. Hai người không ai nói gì, cứ như vậy nhìn nhau lâu khiến bầu không khí có chút cứng ngắc, ngượng ngùng.
Thanh Sơn không hiểu tại sao lúc này hắn lại không thể mở miệng, ngồi đối diện với Hạ Linh, hắn cảm giác bản thân dù là công tử thế giá cũng không thể với tới được.
"Nghe nói công tử muốn gặp tiểu nữ lên đặc biệt sắp xếp ở đây?" Nàng mở lời phá vỡ im lặng.
Thanh Sơn liền cười cười gật đầu nói: "khi nãy ở bên dưới nghe được tiếng đàn của Hạ Linh cô nương, vừa nghe đã thấy nhớ quê, cảm xúc dâng trào lên muốn gặp người tấu đàn, hỏi ra mới biết là cô nương của Kim Ngọc Lầu"
Lời này nói ra hoàn toàn đúng với tâm ý của Thanh Sơn, hắn quả thực chỉ là nỗi hứng mới bỏ nhiều tiền ra để gặp Hạ Linh, tuy không đến mức như lời nói nhưng cũng thể hiện y là người không phải xấu.
Hạ Linh nhìn ra điểm này lên cũng mở lời nhiều hơn, nàng nhiệt tình chia sẻ những điều liên quan đến đánh đàn với Thanh Sơn.
Mà hắn thân là tài tử, đối với cầm kỳ thi hoạ cũng am hiểu hơn người. Hai người nói chuyện, trao đổi mãi không chán, từ việc ngồi đối diện đã chuyển dần sang sát lại gần nhau.
Tuy nhiên nàng vẫn đảm bảo khoảng cách nhất định, ngoài chủ đề đàn nhạc ra, Thanh Sơn cũng ngỏ lời nói về thi từ, cái này đối với một cô nương nghèo, từ nhỏ không được đi học như Hạ Linh hoàn toàn yếu thế.
Nàng cũng biết ngâm thơ viết chữ, nhưng chỉ ở mức độ cơ bản, để được như Thanh Sơn đã ăn học nhiều năm là khó đạt tới.
"Công tử học rộng tài cao, tiểu nữ không sánh bằng ạ"
"Hạ Linh cô nương quá khen, tại hạ chỉ là may mắn bái được Vương lão tiên sinh làm thầy, được chỉ dạy mới hiểu mà thôi. Nếu để so sánh ra, Hạ Linh cô nương hơn tại hạ nhiều"
Hạ Linh chỉ cười không đáp lại, nàng rót rượu đưa Thanh Sơn rồi nâng chén của mình lên, được mỹ nhân mời rượu khiến hắn vui vẻ, ngay cả nụ cười cũng mãi không biến mất được.
"Hạ Linh cô nương còn trẻ tuổi như vậy sao phải vào đây?"
"Nói ra dài dòng, tiểu nữ mất cha mẹ từ sớm, bao năm qua sống nhờ nhà cô họ, vài ngày trước con trai nhà đó cần tiền lấy vợ lên đã"
Nói đến đây là Thanh Sơn đã hiểu, việc bán người lấy tiền cũng không phải hiếm lạ, hắn nhìn đã quen những cô gái bị đem bán đi vào các thanh lâu hoặc đi làm nha hoàn rồi.
"Hạ Linh cô nương, hay tại hạ giúp cô nương chuộc thân?"
Thanh Sơn trầm giọng nói, lời này khiến Hạ Linh ngạc nhiên, sao tự nhiên lại muốn chuộc thân cho nàng, chả lẽ muốn để nàng theo hắn về làm thiếp sao?
"Công tử có lòng rồi, nhưng tiểu nữ muốn tự chuộc thân cho mình, nếu công tử muốn giúp thì thường xuyên ghé qua thăm tiểu nữ là được"
Hạ Linh khẽ đáp lời, uyển chuyển từ chối Thanh Sơn, nàng sẽ không theo nam nhân nào về làm thiếp cả, thà ở đây sống còn hơn.
Thanh Sơn cũng gật đầu, hắn khi nãy chỉ là nổi lòng tốt muốn giúp đỡ mà thôi, nghĩ lại thì chuộc thân cho nàng cũng chỉ khiến Hạ Linh mất đi nơi che chở, ra bên ngoài nàng sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn.
Mà hắn thì không thể mang nàng về nhà được, phụ thân sẽ không chấp nhận một kĩ nữ tiến gả Thanh gia.
"Công tử, cũng đã muộn rồi, tiểu nữ xin cáo lui về nghỉ ạ"
"Được được, Hạ Linh cô nương đi cẩn thận"
Hạ Linh cúi chào rồi rời đi, nhìn theo bóng lưng của nàng, Thanh Sơn trầm ngâm suy tư một lát rồi gọi người tới.
"Thanh công tử có gì dặn dò ạ?"
"Đem một trăm lượng bạc đến tặng cho Hạ Linh cô nương đi!"