Tiểu quả phụ xinh đẹp ở biên quan - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-12-28 16:01:41
Lượt xem: 55
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“ Thùng —— ”
Cùng với tiếng chiêng đồng trong tay của tiểu thái giám vang lên trong trẻo, trận mã cầu chính thức bắt đầu.
Trận mã cầu này do Hoàng hậu nương nương tổ chức, mục đích là để công tử nhà quyền quý trong kinh thành giao lưu với nhau, đồng thời cũng nhân cơ hội để binh sĩ của Thành Dương Quân lộ diện. Những người phía dưới còn khá nghiêm túc, Thành Dương Quân cùng Cẩm Y Vệ dùng cách rút thăm ngẫu nhiên, nghiêm túc thi đấu. Nhưng đến lượt các công tử thế gia phía trên, mọi chuyện lại chẳng còn như vậy nữa.
Cố Hiển Thành đứng một bên nhìn đám công tử yếu ớt kia, ngay cả cưỡi ngựa cũng không ra hồn, vậy mà cứ muốn gắng gượng ra vẻ trước mặt các cô nương. Hắn cảm thấy thật nhàm chán, chẳng thú vị bằng những trận đấu vật sảng khoái như khi còn ở biên quan.
Hắn chẳng mấy hứng thú, đến lượt mình rút thăm thì lại càng tỏ ra chán chường. Kết quả rút được cũng chẳng có gì bất ngờ——
Hắn và Ngụy Thư Ý rút trúng cùng một đội. Tiểu thái giám vừa thấy tên trên mảnh giấy, liền cười tươi như hoa: “ Đại tướng quân và Tam cô nương quả là có duyên !”
Cố Hiển Thành cười lạnh: “ Vậy sao? Để bản tướng xem thử, bản tướng đã bỏ lỡ cái duyên gì ?”
Tiểu thái giám nghe vậy giật mình hoảng sợ, vội vàng ôm hộp gỗ đựng thăm lui xuống.
Cố Hiển Thành bĩu môi.
Đến tận lúc này, hắn mới thấy Tam cô nương Ngụy gia, người mà hắn đã nghe nhắc đến vô số lần. Đối phương cũng nhìn thấy hắn, nhưng Cố Hiển Thành mắt không thèm liếc lấy một cái, chỉ đi thẳng đến chỗ con ngựa của mình.
Đối thủ của họ là chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ và một danh môn quý nữ, tên là gì thì Cố Hiển Thành hoàn toàn không biết, nhưng những người có mặt ở đó thì lại rất quen thuộc, gọi là Cát Oánh Oánh, là nữ nhi nhà Hộ Bộ Thượng Thư .
Nàng là một trong những quý nữ có tính khí nóng nảy nhất kinh thành, cũng là người duy nhất trong số các quý nữ biết võ công. Thế này mà gặp phải Ngụy cô nương, chẳng phải là vô cùng nguy hiểm hay sao?
Kỳ thực ai ai cũng hiểu, trận mã cầu này nhằm mục đích giao lưu tình cảm, hai nam nhân tự nhiên không cần lo lắng. Nhưng việc hai nữ nhân chạm mặt nhau, liệu có biết điểm dừng hay không thì khó mà nói trước.
Trận đấu bắt đầu——
Cát Oánh Oánh lập tức lao ra trước, nàng là người nóng tính, chỉ nghĩ đến việc chiến thắng, hoàn toàn không màng đến cái gì mà mục đích thực sự của trận đấu. Còn Cố Hiển Thành thì hoàn toàn không để trong lòng, khi tất cả ngựa đều bắt đầu phi nước đại, hắn vẫn ung dung cưỡi ngựa tản bộ trên sân.
Vị chỉ huy sứ kia cũng không thể nhìn nổi nữa, đành phải làm bộ làm tịch ghi được hai bàn.
Phúc Quý đứng một bên khẽ thở dài: “ Haizzz. Đại tướng quân ít ra cũng nên giả bộ chút chứ!”
Cố Hiển Thành thậm chí không thèm giả vờ. Còn Cát Oánh Oánh từng học qua cưỡi ngựa với một vị sư phụ trong kinh thành, quả thực cũng có đôi chút bản lĩnh. Rất nhanh, nàng liên tục ghi điểm, mà Ngụy cô nương hoàn toàn không phải là đối thủ của nàng. Nếu không có sự trợ giúp của Cố Hiển Thành, cứ tiếp tục như vậy, trận mã cầu này sắp kết thúc mất rồi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau .
Lương Thừa Đế ngồi trên đài cao, sắc mặt có phần khó coi. Ông liếc nhìn sang Ngụy Quốc Công bên cạnh, rõ ràng sắc mặt của Ngụy Quốc Công cũng chẳng khá hơn là bao. Vì vậy, Lương Thừa Đế càng thêm khó chịu, rồi đổ hết sự khó chịu này lên đầu Thái tử.
Vị chỉ huy ấy không nhịn được nữa, ngồi trên lưng ngựa lớn tiếng hô: “ Chẳng lẽ Cố tướng quân khinh thường, không thèm giao đấu với nữ nhân ? Nếu vậy, chi bằng ngươi và ta thử so tài một phen?”
Nói xong, hắn liền bắt đầu khiêu khích Cố Hiển Thành. Cố Hiển Thành thản nhiên liếc nhìn hắn một cái, cuối cùng cũng có chút phản ứng——
Vung tay một cái, chạy vài bước, ghi được luôn hai bàn.
Nhẹ nhàng.
Vị chỉ huy sứ kia bị kích thích lòng hiếu thắng, liên tục tiến lên đối đầu, chẳng mấy chốc, điểm số đã được san bằng.
Cát Oánh Oánh vừa thấy thế, liền quên hết lời dặn dò của phụ thân, cưỡi ngựa lao lên muốn ghi thêm một bàn. Ngụy Thư Ý cũng nhìn thấy cha mình trên đài quan sát không thể để ông mất mặt, liền cưỡi ngựa đuổi theo.
“ Ngươi làm gì vậy?” Cát Oánh Oánh thấy nàng yếu đuối như thế mà còn muốn giành bóng với mình, không khỏi có chút khó chịu: “ Ngươi thôi đi, ngoan ngoãn theo Đại tướng quân là được rồi. Sau này nếu ta lỡ làm ngươi bị thương thì đừng trách ta.”
Ngụy Thư Ý không trả lời nàng, chỉ nghiến răng tiếp tục kiên trì. Trận đấu đến đây mới bắt đầu có chút hấp dẫn, mọi người đều nhón chân đứng lên. Hai nam nhân căn bản chẳng màng đến hai nữ nhân, còn hai nữ nhân lại bắt đầu cãi vã. Cũng không biết Ngụy cô nương nghĩ thế nào, lại cứ nhất định muốn cứng đối cứng với Cát Oánh Oánh. Cuối cùng, Cát Oánh Oánh bị nàng làm cho có chút mất kiên nhẫn, vung mạnh gậy bóng, có lẽ là trúng phải m.ô.n.g ngựa của đối phương. Chuyện này vốn chẳng phải là lớn, nhưng ngựa của Ngụy Thư Ý ngay lập tức trở nên điên cuồng, hí lên một tiếng, nâng cao vó ngựa phía trước——
Tiếng hí vang lên sắc nhọn——
Ngụy Thư Ý chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, căn bản hoàn toàn không thể khống chế được con ngựa đang mất kiểm soát, cả người bị hất văng ra ngoài. Lúc này, Cố Hiển Thành đang giao đấu quyết liệt với vị chỉ huy sứ, hoàn toàn không chú ý đến bên này. Cát Oánh Oánh ngây người ra, cả trường đấu cũng lặng đi. Đến khi mọi người kịp phản ứng, từ giữa sân đột nhiên xuất hiện một nam tử, điên cuồng thúc ngựa lao về phía Ngụy Thư Ý, trước khi nàng rơi xuống đất, đã kịp ôm lấy nàng.
Toàn trường đấu một mảnh lặng ngắt như tờ.
Lúc này, Cố Hiển Thành và vị chỉ huy sứ kia mới dừng lại.
Vị chỉ huy sứ kia là người phản ứng lại đầu tiên, ý thức được mình đã gây ra đại họa. Vừa rồi hắn chỉ lo mải mê giao đấu với Cố tướng quân, đấu đến hăng máu, nên không chú ý đến tình hình bên kia.
Mà Cát Oánh Oánh lại càng hoảng sợ đến ngây người, lắp bắp nói: “ Không... không phải tại ta đâu! Là nàng ta cứ bám lấy ta, ta còn chưa chạm vào nàng !”
Ngụy Quốc Công trên đài quan sát lúc này nào còn ngồi yên được nữa, cùng với Ngụy Quốc Công phu nhân vội vàng lao xuống: “ Thái y! Truyền thái y!”
Mà nam tử lúc này đang ôm Ngụy Thư Ý hiển nhiên trở thành tiêu điểm của mọi ánh nhìn. Chỉ thấy hắn mặc một bộ áo vải thô, dáng vẻ và y phục đều không ngừng nhấn mạnh thân phận của mình—hắn chỉ là một mã nô bình thường.
Lương Thừa đế nổi cơn thịnh nộ, đứng phắt dậy rời chỗ bỏ đi. Trịnh hoàng hậu cũng có chút hối hận, vội vàng đuổi theo sau. Thái tử Dật ngược lại không có biểu cảm gì, chỉ có tiểu thái giám bên cạnh là cuống quýt không thôi: “ Điện hạ, bệ hạ nổi giận lớn lắm...”
“ Món nợ này, bệ hạ chắc chắn sẽ tính lên đầu ngài đó.”
Thái tử Dật nhàn nhạt nói: “ Ta biết rồi.”
Trận mã cầu bị buộc phải dừng lại, tuy nói chuyện này không liên quan trực tiếp đến Cố Hiển Thành, nhưng hắn vẫn lựa chọn chờ đợi bên ngoài điện Cần Chính. Không ít đại thần xưa nay vốn chẳng ưa gì hắn cũng không bỏ qua cơ hội, buông vài lời châm chọc: “ Cố tướng quân, quả thực là không có nửa phần thương hương tiếc ngọc nào cả nhỉ.”
Cố Hiển Thành chẳng buồn để ý đến bọn họ, nhưng quả thật hắn không ngờ Ngụy cô nương lại gặp phải biến cố này. Hắn vốn nghĩ rằng trận mã cầu này chỉ là qua loa lấy lệ, chỉ cần kéo dài đến khi kết thúc là ổn, nào ngờ....
Cố Hiển Thành rất hiểu tính tình của ngựa, tình huống lúc đó nhất định phải có nguyên do. Vì vậy, hắn quay người bước về phía chuồng ngựa, không để tâm đến những người ở đây.
Trước mắt bao người, tin tức Ngụy cô nương được một mã nô anh hùng cứu mỹ nhân nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Thân phận của mã nô ấy cũng bị lộ ra, hóa ra vốn dĩ là người của Ngụy gia ?!
Điều này quả là hiếm thấy, mã nô Ngụy gia cùng theo vào cung, lại còn âm thầm bảo hộ tiểu thư nhà mình.
Ừhm, ngay lập tức, mọi người trong cung đều như thể vừa nghe được tin tức gì đó kinh động, ồn ào xôn xao cả lên.
Đủ loại lời bàn ra tán vào, Ngụy Quốc Công giận tím cả mặt !
May mắn là Ngụy cô nương không có gì nguy hiểm, nên Lương Thừa đế đành để Ngụy Quốc Công đưa nữ nhi về phủ, dù sao thì dưỡng thương cũng là việc trọng yếu.
Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, lão hoàng đế mới đóng cửa lại bắt đầu tính sổ.
Thái tử Dật tự nhiên quỳ dưới điện, còn Cố Hiển Thành đang kiểm tra trong chuồng ngựa cũng bị triệu đến.
Khi hắn vừa đến, Thái tử Dật đang được thái giám đỡ lấy từ bên trong bước ra, đôi chân khập khiễng, nhìn qua cũng đủ biết đã xảy ra chuyện gì.
Ở trước cửa hai người trao đổi một ánh mắt, Cố Hiển Thành khẽ nói: “ Xin lỗi.”
Thái tử Dật khẽ cười: “ Tướng quân không cần xin lỗi, chuyện này không liên quan đến ngươi.”
Cố Hiển Thành bước vào .
Lương Thừa đế có chút đau đầu nhìn hắn, cũng chẳng muốn vòng vo thêm nữa, liền hỏi thẳng: “ Chuyện đã đến nước này, ngươi vẫn không chịu nhận thánh chỉ tứ hôn, cưới cô nương Ngụy gia sao ?”
Cố Hiển Thành ngập ngừng một chút, rồi nói: “ Thần không muốn.”
“Rốt cuộc vì sao?! Chẳng lẽ nói, hôm nay Ngụy cô nương bị thương, ngươi cũng không cảm thấy tự trách chút nào sao ? Hiện giờ, e rằng cả kinh thành đều đang chờ xem trò cười, trẫm nhất định phải xoa dịu lòng lão thần !”
Cố Hiển Thành không hiểu : “ Chuyện này chẳng liên quan gì đến thần.”
“ Ngươi....!”
Lương Thừa đế rất ít khi nổi giận, chỉ thấy lão hạ thấp giọng: “ Nhưng tất cả mọi người đều biết hôm nay là để tác hợp cho ngươi và Ngụy cô nương, vậy mà ngươi chỉ mãi lo chơi mã cầu với chỉ huy sứ, chẳng thèm quan tâm đến người ta! Chỉ huy sứ trẫm đã phạt rồi, ngươi biết trẫm không nỡ phạt ngươi, cho nên ngươi—”
“ Thần nguyện ý chịu phạt.” Cố Hiển Thành lớn tiếng nói.
Lương Thừa đế bị nghẹn lời luôn rồi.
“ Tốt, tốt, tốt, có phải ngươi đang cố tình đối nghịch với trẫm không hả ?!”
“ Thần không dám.”
Cố Hiển Thành từ trong tay áo lấy ra một cây kim bạc, dâng lên trước mặt hoàng đế:
“ Thần vừa mới đến chuồng ngựa kiểm tra, phát hiện ra ngựa của Ngụy cô nương đã bị người ta động tay động chân, đây là chứng cứ. Thần cảm thấy chuyện này có điều kì quái, cho nên thần nghĩ, nếu muốn cho Ngụy quốc công một lời giải thích, có lẽ bắt được kẻ làm chuyện này mới là điều quan trọng nhất.”
Cố Hiển Thành vừa nói xong, Lương Thừa đế sững cả người.
Hoàng Đức Toàn đứng bên cạnh cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
“ Cố tướng quân, lời này không thể nói bừa được đâu, đó đều là ngựa của trong cung cả đấy.”
“Ngựa trong cung chẳng lẽ sẽ không xảy ra sơ sót sao? Cũng như hôm nay, tên mã nô kia, hắn là người trong cung ư? Vì cớ gì lại xuất hiện ở nơi đó?”
Hoàng Đức Toàn cứng họng không trả lời được, Lương Thừa đế thần sắc phức tạp.
Một lát sau, chưa đợi Lương Thừa đế mở lời, bên ngoài bỗng có một tiểu thái giám vội vã bẩm báo——
“ Khởi bẩm bệ hạ —— ”
“ Chuyện gì?” Lương Thừa đế lạnh giọng hỏi.
“ Khởi bẩm bệ hạ, Ngô Vương điện hạ đã tới kinh thành rồi ạ .”
---
Khi Cố Hiển Thành bước ra khỏi Cần Chính điện, Phúc Quý đứng bên cạnh khẽ nói: “ Việc này vốn chẳng liên quan gì đến Đại tướng quân, mọi chuyện đều là bọn họ tự ý sắp đặt, xảy ra chuyện lại đổ lỗi cho ngài, nô tài thật thấy oan ức thay cho ngài.”
Cố Hiển Thành thở dài nói: “Thôi bỏ đi.”
Hắn là thần tử, mà người muốn thúc đẩy chuyện này lại chính là bệ hạ.
Hắn vốn định xuất cung, nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi ở trước điện, do dự một lúc, cuối cùng vẫn đi Đông Cung trước.
Khi hắn đến, Thái tử Duật vừa mới bôi xong thuốc.
Trong phòng vẫn còn phảng phất mùi thuốc nồng nặc.
Cố Hiển Thành ngồi xuống, ánh mắt phức tạp nhìn vào đầu gối quấn đầy băng của thái tử.
Thái tử Duật cười nhẹ: “ Đại tướng quân sao lại đến đây, là đến thăm Cô sao?”
Cố Hiển Thành trong lòng phức tạp: “ Ta đến để xin lỗi điện hạ.”
Thái tử Duật: “ Vừa rồi không phải đã nói, chuyện này không liên quan đến đại tướng quân rồi sao? Nói thẳng ra, người nên xin lỗi là Cô, chính Cô là người đưa ra chủ ý tổ chức trận mã cầu này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-qua-phu-xinh-dep-o-bien-quan/chuong-111.html.]
Cố Hiển Thành rủ mắt: “ Thần biết, nhưng phương pháp của điện hạ không sai, chỉ là khác với những suy nghĩ trong lòng thần mà thôi. Nhưng cũng thật sự vì thần tùy hứng mà khiến điện hạ gặp phiền phức.”
Thái tử Duật cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Cố Hiển Thành do dự một lúc, rồi đem chuyện con ngựa bị người ta động tay động chân cho Thái tử Duật nghe, nụ cười trên mặt Thái tử dần dần tắt lịm.
“ Tuy thần không biết kẻ làm ra chuyện này có mục đích gì, có lẽ hắn là muốn dùng thủ đoạn hèn hạ này để thúc đẩy nhân duyên giữa thần và tam cô nương , nhưng cũng có khả năng là muốn kéo Thái tử điện hạ xuống nước,dù sao thì, chủ ý này cũng là do chính điện hạ đề nghị, nếu đúng như vậy, mục đích của hắn cũng đã đạt được rồi, phải không ?”
Thái Tử Duật sắc mặt nghiêm túc: “ Đa tạ tướng quân nhắc nhở.”
Cố Hiển Thành đứng dậy: “ Vậy thần không quấy rầy điện hạ nữa. À đúng rồi, vừa rồi thần nghe nói Ngô Vương điện hạ đã hồi kinh , điện hạ hãy bảo trọng.”
Thái Tử Duật siết c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm: “ Được, ta không tiễn.”
Sau khi Cố Hiển Thành rời đi, một tiểu giám bên cạnh Thái tử Duật nhỏ giọng nói: “ Điện hạ, có cần phái người điều tra kẻ đã động tay động chân không ạ ?”
“ Không cần.”
Ánh mắt Thái tử Duật lạnh băng, nở một nụ cười lạnh lùng.
“ Là ai mà ngươi không biết sao ?”
Tiểu thái giám có chút do dự: "Là... là bệ hạ...?"
Thái tử Duật nhắm mắt lại.
Hắn quá hiểu vị phụ hoàng này của mình, luận về quyền mưu tâm cơ, không ai có thể sánh kịp. Chính mình đề xuất trận đấu mã cầu, ông ta đồng ý, đồng thời lại âm thầm bố trí, đạt được mục đích của mình là tốt nhất, nếu không đạt được, cũng có thể để mình gánh tội , còn có thể nhân dịp này mà đả kích áp chế.
Dù sao cũng không thiệt thòi.
Một lát sau thái tử Duật mở mắt ra: “ Ngô Vương đã hồi kinh, phái người bắt đầu sắp xếp đi.”
----
Hôm nay Tống Điềm bận rộn suốt cả một ngày trong cái cửa hàng nhỏ của mình.
Sau khi mua lại, việc thứ hai chính là phải tiến hành tu sửa và trang trí.
Nàng muốn sửa sang lại cái của hàng này, dù thế nào đi nữa ít nhất cũng phải mất chừng khoảng một tháng.
Hiện giờ đã là giữa tháng Chạp, nếu mời thợ trước tết, thì e rằng phải đợi qua năm mới mới có thể hoàn thành, huống hồ tiền công thợ trước tết lại còn phải chờ....
Sau khi Tống Điềm về nhà liền không ngừng tính toán sổ sách.
Đến tận khuya, Tống Điềm mới khép sổ sách lại, nhìn ra ngoài một lượt, lạ thay, đến giờ này mà Cố Hiển Thành vẫn chưa tới.
Tống Điềm nghĩ có lẽ hôm nay hắn bận việc gì đó làm chậm trễ nên tới muộn, bèn để lại một ngọn đèn rồi đi ngủ trước.
Nhưng không ngờ là, sáng hôm sau khi nàng thức dậy, Cố Hiển Thành vẫn chưa đến.
Phúc Quý thì ngược lại, mới sáng sớm đã vội vàng chạy đến, Tống Điềm lúc này mới biết chuyện xảy ra đêm qua. Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
“ Vậy... Ngụy cô nương không sao chứ ?”
Phúc Quý ấm ức nói: “ Nô tài không biết nàng ta có sao không, nhưng đại tướng quân đã bị phạt rồi. Tối qua, Ngụy Quốc công hùng hổ kéo đến tận cửa, đại tướng quân kính trọng ông ta là bậc trưởng bối nên mới nhịn xuống. Vốn dĩ là nô tài định đến ngay tối qua rồi, nhưng lại đến giờ giới nghiêm nên chỉ đành chờ đến sáng nay mới tới .”
Tống Điềm sắc mặt phức tạp, rõ ràng nàng đã đánh giá thấp sự rắc rối của mấy chuyện linh tinh bát nháo này. “ Vậy hiện giờ tướng quân...?”
“ Nương tử không cần lo lắng, sáng nay tướng quân đã đi lên buổi triều sớm rồi. Chuyện này chắc chắn sẽ được giải quyết ổn thỏa. Tướng quân còn bảo nô tài dẫn người tới đây để sửa sang cửa hàng cho nương tử đó.”
Tống Điềm ngạc nhiên, nhìn về phía sau Phúc Quý, chẳng trách....
Phía sau Phúc Quý còn có hai, ba chục tráng đinh theo cùng.
“ Những người này đều là người của Thành Dương quân, mọi người sẽ giúp nương tử. Chúng ta nhất định sẽ kịp sửa xong cửa tiệm trước đêm giao thừa, nương tử không cần lo lắng thêm gì nữa.”
Điều này quả thực giúp Tống Điềm đỡ được không ít việc, nàng gật đầu: “ Được rồi, vậy mấy ngày nay tướng quân bận rộn như vậy, có ăn cơm đúng giờ không ?”
Nhắc đến chuyện này, Phúc Quý liền bực bội: “ Không ạ, hôm qua tướng quân về mà chẳng ăn một hạt cơm nào. Ta khuyên mãi cũng không được....”
Tống Điềm nghĩ một lúc, rồi nói: “ Ngươi đợi ta một lát, ta sẽ làm hai món đơn giản để lót dạ, ngươi mang về khuyên chàng ăn nhé.”
“ Ý này hay, đại tướng quân mà biết là do nương tử làm, chắc chắn sẽ không từ chối đâu.”
Tống Điềm chuẩn bị rất nhanh, nàng làm vài món hợp khẩu vị của Cố Hiển Thành, lại thêm một ít điểm tâm hôm qua nàng mua trên đường. Phúc Quý lúc này mới vui vẻ mang về.
Sau khi Phúc Quý rời đi, Tống Điềm mang tâm trạng lo lắng đi về phòng mình. Nàng lấy ra chiếc sáo xương mà Lưu Dương đưa, thử thổi mấy hơi .
---
Hôm nay, trong buổi thiết triều đình phải nói là vô cùng náo nhiệt .
Việc Ngô vương hồi kinh, không nghi ngờ gì nữa đã giúp đảng phái của Ngô vương như thể đã tìm được chỗ dựa vững chắc. Một chuyện nhỏ như hạt vừng mà lại khiến cho buổi thiết triều náo loạn. Trong buổi triều sớm, họ đã cãi vã dữ dội với bên phe Thái tử. Người ngoài nghe vào, cứ tưởng là có chuyện đại sự gì, nhưng nghe tới nghe lui mãi thì cũng chỉ là tranh luận về việc sắp xếp thăng chức cuối năm nay.
Hai bên đều muốn nhân cơ hội này kéo thêm người về phe mình, vì vậy cãi nhau không ngừng. Một lý do khác chính là đại tướng quân đã trở về triều, quyết định của Cố Hiển Thành giờ đây cũng trở nên vô cùng quan trọng.
Vì vậy, Cố Hiển Thành không chỉ bận rộn xử lý chuyện liên quan đến trận mã cầu hôm đó, mà còn phải ứng phó đám này đến đám khác quan viên đến thăm phủ tướng quân.
Thật sự là sứt đầu mẻ trán.
Chưa lâu sau khi Tống Điềm thổi sáo xương, Lưu Dương đã đến gõ cửa.
Nàng lúc này mới biết, Ngô Vương cũng đã trở về.
Ngô Vương và Cố Hiển Thành lại có thù oán, Tống Điềm nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng lo lắng. Lưu Dương phân tích cho nàng một chút tình huống trước mắt, tuy Tống Điềm nghe mà có chút rối rắm, nhưng đại khái cũng hiểu rằng vào cuối năm, Cố Hiển Thành sẽ rất bận rộn.
Tiễn Lưu Dương đi xong, Tiểu Điệp cảm thán: “ Đại tướng quân thật là vất vả, không biết khi nào mới có thể đến đây.”
Tống Điềm im lặng một lúc rồi nói: “ Làm thêm ít đồ ăn, tranh thủ lúc rảnh rỗi thì đưa tới cho chàng ấy.”
“ Haizzz, vẫn là nương tử thương tướng quân nhất.”
-
Hôm nay Như Ý và Như An đi mua rau, lúc này mới trở về, sắc mặt của cả hai có chút kỳ quái.
“ Hai người rốt cuộc là có chuyện gì vậy ?”
Tiểu Điệp thấy vẻ mặt hai người có chút suy sụp, đặc biệt là Như Ý, sắc mặt còn tái cả đi, liền bước tới, quan tâm hỏi.
Như Ý quả thật có chút run rẩy, nói: “ Hôm nay... hôm nay nghe nói ở bên ngoài kinh thành xảy ra chuyện kinh khủng lắm...”
Tống Điềm đang làm điểm tâm trong bếp, nghe vậy cũng quay đầu nhìn về phía các nàng.
“ Có chuyện gì vậy ?”
Như Ý bị dọa cho mặt mày tái mét, không dám nói, còn Như An thì nghiêm nghị nói: “ Hình như ở bên ngoài kinh thành phát hiện không ít t.h.i t.h.ể phụ nữ, c.h.ế.t rất thảm, hơn nữa, họ chính là những phụ nữ và trẻ con bị bọn người buôn người bắt cóc trước đó.”
Tiểu Điệp kinh hãi kêu lên.
Tống Điềm lau tay rồi bước ra ngoài: “ Xảy ra chuyện gì vậy, thé còn bọn trẻ đâu rồi?”
“ Không thấy có trẻ con, vhỉ là những kia phụ nhân, thật sự rất đáng thương ...”
“ Là ai phát hiện ra ?”
"Nghe nói là mấy lão ăn mày, họ hay tìm đồ ăn gần miếu Thành Hoàng, đang đảo qua lật lại tìm thì không biết có ai đó bị rơi xuống giếng, trong giếng và cả trong cái hang phía sau miếu Thành Hoàng đều là...”
Đều ?
Trà Đào Cam Sả
Tống Điềm trước mắt tối sầm, tim nàng cũng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Sắc mặt mọi người có mặt ở đâu đều tái nhợt , không một ai dám tưởng tượng ra cảnh tượng đó.
Tiểu Thập vốn lâu nay không xuất hiện, lúc này cũng từ trên cây nhảy xuống: “ Để ta đi tìm người hỏi xem tình hình là như thế nào .”
"Nghe nói người của Kinh Triệu phủ đã đến rồi, vị Lục đại nhân mới nhậm chức kia cũng vừa mới hồi kinh thôi, chỉ là ông ta cũng thật đáng thương, vừa về đã gặp phải vụ án nan giải như thế... Năm nay thật kỳ lạ, ban đầu mọi người tưởng đã đẩy lùi được man di, dân chúng cuối cùng cũng có thể sống yên ổn mấy ngày, không ngờ lại xảy ra chuyện này, trong lúc nhất thời , tất cả mọi người đều hoang mang lo sợ...”
Tống Điềm nghe xong cũng cảm thấy lo lắng.
“ Gần đây tạm thời mọi người ít ra ngoài thôi, nhất là Tiểu Bảo, không có việc gì thì đừng đưa nó ra ngoài.”
“ Vâng, nương tử .”
Liên tiếp hai đêm, Cố Hiển Thành không xuất hiện. Cho đến ngày thứ ba, khi Tống Điềm vừa mới lên giường, thì bị ai đó từ phía sau ôm lấy.
“ Chàng tơis rồi à ?” Tống Điềm mở mắt ra, nhẹ nhàng hỏi.
Cố Hiển Thành vừa hôn lên cổ nàng, vừa kẽ ừh một tiếng.
“ Có nhớ ta không?”
Tống Điềm đương nhiên là nhớ hắn, nhưng nàng lại càng quan tâm hơn đến sức khỏe của Cố Hiển Thành.
Trông hắn có vẻ rất mệt mỏi, vì vậy nàng xoay người, chủ động dựa vào lòng hắn: “ Xảy ra chuyện gì vậy, sao chàng lại bận thành như thế này ?”
Cố Hiển Thành bất đắc dĩ lại cười nhạt một tiếng: “ Một đống rắc rối, làm ta phiền đến mức muốn phát điên luôn.”
Tống Điềm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, trên cằm đã bắt đầu mọc ra lún phún râu cứng. Nàng đau lòng nói: “ Ta biết chàng bận rộn, chỉ sợ chàng không kịp ăn cơm đúng giờ, hôm qua ta bảo Phúc Quý mang đồ ăn đến cho chàng, chàng có ăn không ?”
Cố Hiển Thành ừm một tiếng, rồi nghiêng đầu dụi vào má nàng: “ Đó là tâm ý của nàng mà, ta nhất định sẽ không cô phụ, chỉ là lo lắng hai đêm ta không đến, nàng giận ta.”
“ Đâu có đâu .”
Tống Điềm nói: “ Chàng có công việc quan trọng phải làm, ta có thể chờ mà.”
Cố Hiển Thành nghe vậy, nhìn nàng thật lâu, ánh mắt đầy sự kiên định.
“ Ta sẽ không để nàng chờ lâu đâu, ta cam đoan.” ...