Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 42: Muội không sốt ruột sao?
Cập nhật lúc: 2025-04-05 11:37:35
Lượt xem: 111
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ vì xét thấy Tô Chước run rẩy sợ hãi suýt đứng không vững, Lâm Trưởng lão không nói gì, chỉ thở dài một tiếng: “Tiểu nha đầu, chiêu Hồn thuật này của ngươi dùng sớm quá rồi.”
Tô Chước hiểu ra, nàng đã dùng Hồn thuật, người khác sẽ có phòng bị, nếu đối thủ tiến hành phòng hộ Hồn thuật, thì hiệu quả chắc chắn sẽ không còn lợi hại như hôm nay nữa.
Có điều...
Tô Chước đáp: “Lâm Trưởng lão, đệ tử chưa từng nghĩ đến việc dùng Hồn thuật để giành chiến thắng.”
Bản thân nàng cũng không ngờ uy lực lại kinh người đến vậy.
Chỉ là đối phương muốn dùng cách tương tự để đánh hạ nàng, nàng trả lại một chiêu tương xứng mà thôi.
Trước đây khi luyện tập trước mặt Đại sư huynh, dù bản thân có dốc toàn lực cũng không hề có chút cảm giác thành tựu nào, đối với Đại sư huynh ở Dung Hồn cảnh mà nói, vốn dĩ không tính là gì. Chỉ đến hôm nay mới coi như là có chút cảm xúc, chỉ là cố gắng đừng dùng nữa...dùng xong quá mất sức.
Lâm Trưởng lão hơi nâng mi mắt, dường như có chút bất ngờ: “Thì ra là vậy…”
Trong mắt ông dường như ẩn chứa thâm ý, nhưng không nói thêm gì khác, chỉ từ từ nói với Tô Chước: “Đi nghỉ đi, ta cũng không có chính sự gì cần nói.”
Dưới ánh mắt thâm thúy của ông, Tô Chước có ảo giác như bản thân đã bị nhìn thấu.
Nhưng Lâm Trưởng lão không nói ra, nàng cũng lười tự dọa mình.
Đi được một đoạn, Tô Chước không nhịn được mà truyền âm hỏi Nhị sư huynh: “Lâm Trưởng lão sẽ không phát hiện ra linh mạch của muội đấy chứ?”
“Không sao đâu, trưởng lão Tàng Kinh Các đều có chút tính tình kỳ quái.” Nghê Truyền Vân nói: “Nhìn ra cái gì cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Tô Chước nghĩ lại cũng thấy đúng, cho dù có nhìn thấu vấn đề linh mạch của nàng rồi nói ra thì nàng cũng chẳng có tổn thất gì.
Hư trương thanh thế suốt bấy lâu cũng đã sớm đủ rồi.
Thu Vũ Miên Miên
Tiếp theo, không thể mãi dựa vào danh tiếng của Đệ Cửu Vực để chiến thắng nữa, những đệ tử mới lơ lửng giữa ranh giới bị loại hoặc cần giữ sức để giành chiến thắng cũng đã không còn tham gia những trận đấu hôm nay nữa.
Nhị sư huynh ném cho nàng một bình đan dược: “Ăn đi, ta dẫn muội đi xem các đối thủ tương lai.”
Tô Chước dứt khoát đổ thẳng vào miệng, không biết nuốt xuống cùng lúc bao nhiêu viên, ậm ừ đáp: “Ừm.”
Võ đài Giáp, bốn mươi mốt.
Tô Chước bất ngờ phát hiện người đang đứng ở bên sân chủ trì trận đối quyết lại là Đại sư huynh.
Các tiểu đệ tử ở bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn hắn, rồi bàn tán, dường như vô cùng tò mò về một đệ tử nội môn có thể thay thế vị trí của trưởng lão thì phải có tu vi cao thâm đến nhường nào.
Hơn nữa hắn lại còn trẻ như vậy.
Nhị sư huynh bước tới, vỗ nhẹ lên vai Đại sư huynh, thấp giọng hỏi: “Bắt đầu được bao lâu rồi?”
Đại sư huynh giơ tay làm một động tác.
Nhị sư huynh nhướng mày hiểu ra, giọng truyền âm mang theo chút tiếc nuối: “Sư muội, muội cứ tham khảo đi, trận này chẳng có gì đáng xem cả.”
Tô Chước nghiêng đầu: “?”
Nàng cảm thấy xem cũng thú vị đấy chứ?
“Ầm!”
Ngay lúc vừa lơ đễnh một chút, trên đài bỗng vang lên một tiếng nổ dữ dội, nàng mở to mắt, rụt cổ lại.
Thật kích thích.
Trên trời tràn ngập những kiếm quyết rực rỡ, từng trận linh lưu bùng lên, cuồng phong quét qua, trông vừa nguy hiểm lại vừa náo nhiệt.
Trước giờ Tô Chước luôn đến vội đi nhanh, rất ít khi quan sát người khác đối chiến.
Hôm nay mới hiểu được cảnh nhìn các đệ tử thi đấu từ dưới khán đài có cảm giác thế nào.
Rất đặc sắc.
Nhưng nàng có thể nhận ra, chiêu thức dưới tay Phong An Dương tiến lùi có chừng mực, lưu loát nhẹ nhàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-42-muoi-khong-sot-ruot-sao.html.]
Từ góc nhìn của người ngoài, dường như trận đối chiến đang đến hồi gay cấn, đối sách của đối thủ cũng mang vài phần tinh tế khéo léo.
Tô Chước hạ giọng hỏi Nhị sư huynh: "Hắn đang nhường điểm cho đối thủ à?"
Nghê Truyền Vân lời ít ý nhiều đáp: "Phong cách của Đệ Nhất Vực."
Tạo cơ hội cho đối thủ thể hiện, cũng như giúp trọng tài nhìn ra càng nhiều chỗ cộng điểm cho đối phương.
Đây là một loại phong thái ung dung, thể hiện sự tự tin của Đệ Nhất Vực.
Trừ khi đối mặt với một cao thủ thực sự buộc phải dốc toàn lực, nếu không, Đệ Nhất Vực sẽ không trực tiếp ra đòn chí mạng.
Cũng chính vì sự tương phản này mà Đệ Cửu Vực càng khiến người ta e ngại hơn.
Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Tô Chước, Nhị sư huynh nói: "Chúng ta ra tay không cần nương tình, vì Đệ Cửu Vực chưa bao giờ cần lấy lòng người khác."
Bọn họ tu hành là để đạt đến tự do tự tại.
Trên thực tế Đệ Nhất Vực làm được điều này, thậm chí những đệ tử đỉnh cấp còn dư sức, nhưng những đệ tử có tu vi không đủ mạnh thì đều dễ dàng vì thế mà mất điểm, dẫn đến thứ hạng cũng không còn đúng với thực lực.
Thời gian kết thúc, giọng nói lạnh lùng của thanh niên truyền khắp toàn võ đài: "Phong An Dương, thắng."
Dưới khán đài lập tức vang lên tiếng hoan hô, rất nhiều tiểu đệ tử vui mừng vỗ tay vì trận luận kiếm đặc sắc này, Tô Chước cũng vỗ tay theo.
Đối thủ tâm phục khẩu phục, cúi người hành lễ với Phong An Dương.
Thanh niên thu kiếm đáp lễ.
Không giống như Tô Chước, trận trước đã để lộ hết điểm yếu chiêu Hồn thuật của mình, từ trận đấu này, Tô Chước hoàn toàn không nhìn ra được tuyệt kỹ ẩn giấu của Phong An Dương, chỉ có thể nhìn ra kiếm quyết mà hắn biết nhiều quá mức.
Nhị sư huynh truyền âm giới thiệu, nói: "Phong An Dương là hậu nhân của Phong gia, nếu không có gì bất ngờ, kiếm ý của hắn được lĩnh ngộ từ Vân Đoạn Liên Đài, đến lúc đó sư huynh dẫn muội đi xem Kiếm Phổ."
Nếu không gia nhập tông môn, dù là hậu nhân của thế gia có gia truyền uyên bác cũng không thể dễ dàng hiểu được kiếm quyết quý giá đến vậy, chứ đừng nói là được trực tiếp xem Kiếm Phổ.
Ngay cả khi lớn lên ở Thánh Địa Hi Hòa, nếu chưa chính thức gia nhập thánh địa cũng không được phép xem những điển tịch bí mật được cất giữ ở tầng cao của Tàng Kinh Các.
Tô Chước không hiểu nhiều về những điều này, nhưng nghĩ đến Trường Sinh đan sau khi thắng được Phong An Dương, nàng lại lập tức tràn đầy động lực: "Được!"
Bởi vì phong cách "tổ truyền" của Đệ Nhất Vực, dù Phong An Dương toàn thắng, nhưng điểm số tích lũy hiện tại của hắn vẫn không phải cao nhất.
Người đứng đầu bảng Tân Tú là Tô Chước.
Nhưng những biến động lớn về điểm số đều nằm ở vòng chung kết.
Điểm số thưởng phạt vô cùng chênh lệch, một trận thắng thua cũng đủ khiến bảng Tân Tú xuất hiện biến động.
...
Xem xong trận này, Tô Chước đi đến rìa pháp trận ở võ đài triệu hồi kiếm, chuẩn bị về núi.
Lúc này, một vị trưởng lão bỗng xuất hiện, hàn huyên với Nghê Truyền Vân.
Tô Chước đành phải ôm Nhật Nguyệt kiếm đứng chờ một bên.
Phát hiện lực chú ý của đối phương như có như không dừng lại trên người nàng.
Không lâu sau.
Triệu Trưởng lão vẫn nhắc đến nàng, cười nói: "Vẫn chưa chúc mừng Tô sư muội tiếp tục giữ vững vị trí thủ tịch Tân Tú, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên."
Tô Chước làm nền phụ trợ: "Trưởng lão quá khen rồi."
Triệu Trưởng lão và Nghê Truyền Vân nhìn nhau một cái, phất tay bố trí một trận pháp cách âm, ngập ngừng nói: "Chiêu Hồn thuật của Tô sư muội hôm nay quả thực tinh diệu, nhưng theo ý của tông chủ thì không thích hợp sử dụng trong Đại Bỉ Tân Tú."
Tô Chước gật đầu: "Ồ."
Triệu Trưởng lão: "?"
Muội không sốt ruột sao?