Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 43: Có thể không thích, nhưng nhất định đáng giá

Cập nhật lúc: 2025-04-05 11:37:57
Lượt xem: 114

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghê Truyền Vân không hề ngạc nhiên, nghe câu trả lời thờ ơ của tiểu sư muội cũng chỉ thoáng lộ vẻ buồn cười rồi lại bình thản nói: "Ta chưa từng nghe nói có quy định không được dùng Hồn thuật."

Triệu Trưởng lão lắc đầu chua xót: "Trước đây cũng có vài đệ tử thi triển Hồn thuật, nhưng do thực lực không đủ nên chẳng ảnh hưởng gì, bây giờ, chiêu Hồn thuật của Tô sư muội đã khiến tông chủ phải chú ý, những người đặt ra quy định như chúng ta thực sự rất khó xử."

Trước đây, thi đấu Đại Bỉ Tân Tú không có quy định, đương nhiên là vì Hồn thuật của những tân đệ tử còn lâu mới đến mức phá vỡ sự cân bằng của một trận đấu.

Tuy Hồn thuật mạnh nhưng khi dùng cũng có rất nhiều hạn chế.

Thi triển Hồn thuật cần tiêu hao lượng lớn lực Thần Phách, nếu đối thủ có tu vi cao hơn, người thi triển rất dễ bị phản phệ.

Nếu thần phách của đối phương mạnh hơn, thì phản phệ là điều chắc chắn.

Sức mạnh của lực Thần Phách thường đi kèm với thân thể yếu ớt.

Công thêm việc truyền thừa của Hồn thuật vô cùng hiếm hoi.

Những loại Hồn thuật thông thường hoàn toàn không thể ra đòn quyết định trong trận đối quyết, trở thành chiêu thức quyết định thắng bại.

Với tông môn thích “thả rông” đệ tử như Vô Minh Thần Tông, đương nhiên bọn họ chẳng thèm quản.

Nhưng Tô Chước… là một điều ngoài dự đoán.

Trước nay Vô Minh Thần Tông chưa từng có đệ tử mới nào có thiên phú xuất chúng trên con đường Pháp Tu như vậy, lại còn sở hữu thần phách mạnh đến mức áp đảo tất cả những người cùng cấp bậc.

Lúc Tô Chước lộ ra chiêu này, lông mày của mấy vị trưởng lão phụ trách chủ sự Đại Bỉ Tân Tú đều giật liên hồi, sao lại khó giải quyết thế kia.

Cứ tiếp tục đấu như này thì còn gì là hồi hộp nữa? Chỉ cần nàng ra tay, dù thiên tài bên đối diện có mạnh đến đâu, tông môn cũng không thể để đệ tử của mình liều lĩnh đối mặt với nguy cơ tổn hại Thần hồn để nhận đòn này, tiếp tục thi đấu.

Chỉ đành phán định nàng chiến thắng.

Tại sao tiểu hài ở Đệ Cửu Vực lại cứ có tính cách hoang dại như vậy?

Trái lại Tô Chước hiểu rất rõ, trong Tu Tiên giới, sử dụng Hồn thuật vốn dĩ đi kèm với rất nhiều định kiến, cởi mở như Vô Minh Thần Tông đã là rất hiếm rồi.

Nghê Truyền Vân ngạc nhiên nói: "Triệu sư huynh, người khác thì không quản, nhưng lại muốn quản sư muội của ta, chẳng lẽ tông môn cho rằng Đệ Cửu Vực chúng ta yếu thế sao?"

Triệu Trưởng lão cười khổ: "Nghê sư đệ…"

Vẻ mặt ông ấy lộ rõ sự căng thẳng, chỉ thiếu chút nữa là gầm lên, cả tông môn ai mà dám nghĩ Đệ Cửu Vực yếu chứ? Con hồ ly này còn giả vờ như thật vậy.

Nghê Truyền Vân thất vọng nói: "Sư huynh không cần nói nhiều, giao tình giữa chúng ta không cần nói nữa."

Rồi nói tiếp: "Dù sao cũng đã có trận pháp cách âm, sư huynh cứ nói thẳng phần thưởng của Đại Bỉ Tân Tú kỳ này là gì cho ta đi, bọn ta sẽ không truyền ra ngoài."

Sắc mặt Triệu Mộc Huân khó xử, Nghê Truyền Vân nhìn ông ấy, đôi mày hơi nhướng lên, ánh mắt kiên định.

Không thỏa thuận được thì khỏi bàn tiếp.

Người bình thường không dám làm như vậy, nhưng Triệu Mộc Huân biết người của Đệ Cửu Vực thì thực sự có thể làm được.

Một lúc sau, Triệu Mộc Huân nói: "Một món bảo vật."

Nghê Truyền Vân: "Ồ?"

Triệu Trưởng lão lập tức nói: "Chỉ có thể nói đến đây, Nghê sư đệ đừng làm khó ta nữa."

Tô Chước chẳng đoán được là cái gì từ mô tả mơ hồ như vậy, nhưng nhìn sắc mặt của Nhị sư huynh, có vẻ như là món đồ tốt.

“Đó là đương nhiên rồi.” Nghê Truyền Vân nở một nụ cười hòa nhã: "Nếu sư muội ta không dùng Hồn thuật mà vẫn đứng ở vị trí thủ tịch Tân Tú, lại thêm một món bảo vật làm phần thưởng cho muội ấy, thế nào?"

Triệu Mộc Huân trầm mặc.

Từ góc nhìn của Tô Chước mà nói, sau khi nghe đề nghị "thân thiện" này của Nhị sư huynh, vị Triệu Trưởng lão này có lẽ chỉ thiếu chút nữa là sẽ “nứt ra”.

Nếu "bảo vật" này thực sự là một món đồ cực kỳ trân quý, chắc chắn sẽ không có cái thứ hai.

Vẻ mặt của Nhị sư huynh lại tỏ vẻ thờ ơ.

Hoàn toàn không giống đang "hét giá".

Có thể ra giá, nhưng đừng vô lý như vậy chứ.

Triệu Mộc Huân hạ giọng nói: "Nghê sư đệ, ta tìm đệ để nói chuyện riêng tất nhiên là có mang theo thành ý."

Nghê Truyền Vân nhíu mày khó xử, chuyển hướng nói: "Ba viên đan dược thất phẩm."

"Đan dược gì? Một viên... không, hai viên đã là giới hạn rồi, Nghê sư đệ, đệ nói đi."

Biết Nghê Truyền Vân không định thực sự muốn gấp đôi phần thưởng, Triệu Mộc Huân thở phào nhẹ nhõm.

Tuy thở phào một hơi, nhưng ông ấy vẫn lộ ra ánh mắt đau đớn, khóe miệng cô giật nhìn chằm chằm vào Nghê Truyền Vân.

Nói là đan dược thất phẩm, nhưng dù đều là đan dược thất phẩm, độ quý hiếm cũng có thể chênh lệch rất lớn, bây giờ ông ấy chỉ sợ Nghê Truyền Vân nói ra một loại đan dược trân quý đến mức kỳ lạ.

Thế nên ông ấy mới nói hai viên, mong Nghê Truyền Vân nể tình thành ý mà đừng có quá đáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-43-co-the-khong-thich-nhung-nhat-dinh-dang-gia.html.]

Nếu người ở đây đôi co với ông ấy là kẻ khác, Triệu Mộc Huân đã phủi tay bỏ đi từ lâu, thế nhưng dù Nghê Truyền Vân chỉ mang thân phận là đệ tử, lại khiến ông ấy không thể không đối đãi cẩn thận.

Sau một hồi suy nghĩ, Nghê Truyền Vân chậm rãi nói: "Trường Sinh đan."

Nghe vậy, Triệu Mộc Huân lập tức đáp: "Xem như đây là thỏa thuận riêng giữa tông môn và Đệ Cửu Vực, chớ có tiết lộ ra ngoài."

Nghê Truyền Vân: "Cái này là đương nhiên."

Thu Vũ Miên Miên

Nghê Truyền Vân cũng không có ý định để người khác hưởng lợi, kiếm chác được một khoản là đủ rồi.

Tô Chước vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng thì hét rầm trời.

Hai vạn linh thạch cao cấp, cứ thế mà dễ dàng rơi vào tay vậy sao?

Không đúng, hình như cũng không hẳn là dễ, trước tiên nàng phải là thủ tịch Tân Tú đã... nhưng đó là hai viên Trường Sinh đan đáng giá một vạn linh thạch cao cấp đó! Sao mà đơn giản thế này?

Vô Minh Thần Tông hào phóng thật, ra tay toàn là vàng ròng bạc trắng làm phần thưởng.

Như Thánh Địa Hi Hòa kia, mỗi lần tổ chức những trận đấu như thế này, phần thưởng thường chỉ là mấy loại cơ duyên như "Thánh chủ đích thân truyền đạo" hay "Thái Thượng trưởng lão giảng tọa."

Đối với tán tu mà nói thì mấy cơ hội như vậy tất nhiên rất quý giá, nhưng với đệ tử nội môn, những người vốn dĩ được đại năng trực tiếp chỉ dạy hằng ngày mà nói thì phần thưởng này cũng ngớ ngẩn như việc tặng "một bộ bài tập hè" vậy.

Rời khỏi quảng trường, Triệu Trưởng lão bay còn nhanh hơn cả bọn họ, như thể sợ bị lửa bén đến lông mày vậy.

Tô Chước tò mò truyền âm: "Sư huynh, ‘bảo vật’ là cái gì vậy?"

Nhị sư huynh đáp: "Mỗi kỳ Đại Bỉ Tân Tú, tông môn sẽ quy định phần thưởng cuối cùng dựa theo độ khó của chiến thắng."

"Kỳ này có lẽ có Kiếm Ý xuất thế, do cạnh tranh đủ khốc liệt, ý của Triệu Mộc Huân là tông môn đã đặt ra phần thưởng đỉnh cấp."

"Đệ tử giành hạng nhất có thể tiến vào Thần Tông Bảo Khố chọn một món bảo vật, đến lúc đó, sư muội xem có gì hợp mắt thì cứ lấy, nếu mắt đủ tinh, muội chọn một viên đan dược cửu phẩm cũng được."

Tô Chước chấn động.

 Đây là đưa nàng vào trong “tủ bảo hiểm” của tông môn lượn lờ đó!

Vô Minh Thần Tông… thật sự quá hào phóng…

Nghê Truyền Vân nhìn vẻ "chưa trải sự đời" của nàng, cười bất lực: "Những thứ quý giá nhất của tông môn đương nhiên không để trong kho, chỉ toàn những món trân quý chẳng có giá trị thực sự mà thôi, Tiểu Cửu, nếu muốn tìm một viên Trường Sinh đan trong đó cũng không dễ đâu."

Nói thì nói vậy, nhưng đương nhiên Tô Chước biết, nếu chỉ để mở mang tầm mắt thì đi dạo một vòng trong bảo khố ghê gớm cỡ nào.

Ai lại từ chối một chuyến tham quan bảo tàng chứ, lại còn được tùy ý lấy một món đồ.

Có thể không thích, nhưng nhất định phải đáng giá.

Khi ngự kiếm đáp xuống Lãm Nguyệt Phong, Nhị sư huynh dặn: "Mấy ngày nay đừng dùng Hồn thuật, cũng cố gắng đừng sử dụng đao của muội, nếu không, mọi người sẽ biết muội có Đao Ý đấy."

Trong lòng Tô Chước nghĩ quả nhiên Nhị sư huynh âm hiểm, nếu không có hắn, chắc chắn nàng không thể vừa "vặt" được hai trăm viên linh thạch trung cấp vừa có thể "vặt" thêm hai viên Trường Sinh đan, lập tức tin tưởng và kính phục nói: "Vâng."

Nhị sư huynh nghiêm túc nói: "Nếu Đao Ý bị bại lộ, Đệ Nhị Vực có thể sẽ nhân lúc đêm đen gió dữ mà bắt muội về…"

Tô Chước mở to mắt:

Đáng sợ đến thế sao?

Giọng điệu của Nghê Truyền Vân chậm rãi: "Làm sư muội của bọn họ."

Tô Chước kinh hãi: "Được, nhất định muội sẽ giấu kỹ!"

Nhị sư huynh bật cười: "Đao của muội tên gì, đặt tên chưa?"

Hắn đang nói đến thanh đao mà Tứ sư huynh đã rèn cho nàng.

Tô Chước là một người đặt tên dở tệ, nhưng lần này lại đáp một cách cực kỳ tự tin: "Lãm Nguyệt."

Nhị sư huynh bất ngờ: "Giống với tên ngọn núi của muội?"

Tô Chước: "Không phải, không phải, là chữ ‘Lãm’ trong ‘du lãm’."

Nhị sư huynh trầm mặc

Còn có cách đặt tên nhanh gọn vậy sao?

Túm được một cái tên rồi xài hoài.

Tô Chước có hơi chột dạ: "Nếu sư huynh cảm thấy không đặc biệt, cũng có thể gọi nó là ‘Tô Lãm Nguyệt’."

Đao của nàng cũng mang họ của nàng đi.

Dù sao Tứ sư huynh cũng đã thẳng thừng từ chối kiến nghị để thanh đao này mang họ của hắn.

Kể ra thì, nếu thanh đao này mang họ của Tứ sư huynh, lỡ có Đao Linh thì có phải cũng xem như hoàng thất quý tộc đấy nhỉ...

 

Loading...