Tiểu Sư Muội Có Chút Buông Xuôi, Nhưng Không Nhiều Lắm - Chương 47: Thủ tịch Tân Tú!
Cập nhật lúc: 2025-04-09 12:35:43
Lượt xem: 108
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trước đây Tô Chước thường cảm thán khi thấy người khác thi đấu có thể tạo ra động tĩnh kinh thiên động địa. Hôm nay, nàng phát hiện có lẽ trận đấu của mình mới chính là trận đấu có động tĩnh lớn nhất từ khi Đại Bỉ Tân Tú bắt đầu.
Gió mạnh cuốn tung mái tóc nàng, từ trước đến nay Tô Chước chưa bao giờ cố chấp lao vào một trận tử chiến, lúc này, thấy khí thế của Phong An Dương lại dâng cao, nàng không chút do dự né người rút lui.
Kéo dài thời gian cũng là một cách bào mòn đối thủ.
Trong mắt Phong An Dương thoáng qua một tia ngạc nhiên, người khác đều đánh giá Tô Chước là tâm cao khí ngạo đến mức coi trời bằng vung, hành động quỷ quyệt nhưng ra chiêu lại vô cùng trực diện, thích tốc chiến tốc thắng.
Hắn không ngờ rằng ngay trong tình thế này, Tô Chước lại có tâm tính né giao tranh.
Thân pháp gần như được nàng phát huy đến cực hạn, dù trong lòng Phong An Dương không thấy phiền cũng càng đánh càng kinh hãi.
Bởi vì là Võ Tu, tiêu hao của Tô Chước ít hơn hắn rất nhiều.
Mà cái gọi là linh mạch tổn thương của Tô Chước, lúc này cũng không thể nhìn ra manh mối gì từ hành động.
Ngoại trừ việc nàng vẫn mãi không dùng linh quyết.
Âm thanh đao kiếm va chạm liên tục vang lên, những đệ tử có tu vi kém hơn một chút dưới đài đều không nhìn rõ cục diện, chỉ có thể nhíu chặt mày, tập trung nhìn chằm chằm, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc đặc sắc, đồng thời lại càng khó đoán được rốt cuộc ai sẽ giành chiến thắng.
"Vút!"
"Rầm!"
Luồng linh lưu sáng rực chói mắt khuếch tán, khiến hai người trên đài đều hơi nheo mắt.
Phong An Dương cắn chặt răng, nuốt xuống mùi tanh ngọt trong miệng, tập trung ứng phó với lưỡi đao sắc bén đang ập đến, cuối cùng, hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, mọi người đều nhìn nhầm Tô Chước, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.
Ổn định tâm trí, Phong An Dương thu lại vẻ căng thẳng, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, tà áo bị xé rách trong sóng dư của đao thế, những cơn đau rát mơ hồ truyền đến.
Mắt hắn trở nên ngưng trọng, kiếm quyết thành hình ngay trong khoảnh khắc tâm niệm hắn vừa động.
Thức thứ ba Vân Đoạn Liên Đài - Bộ Liên Đài!
Hắn vung ngang kiếm, nhìn rõ thân ảnh của Tô Chước, nhận ra kiếm uy rò rỉ từ chiêu này, thiếu nữ không còn chỗ để tránh, dừng bước ngay tại chỗ, tay cầm đao vẫn vừng vàng, bát phong bất động.
Khi linh khí trắng ngần cuộn trào, hoa văn hình sen âm thầm hiện ra, khiến người nhìn vào lập tức sinh ra cảm giác vui mừng, nhưng cũng bởi vì những tia điện quang chập chờn trong đó mà cảm thấy nguy hiểm, tựa như đang đối mặt với thiên kiếp.
Kiếm thế dâng cao từng bước, tích thế chờ bùng phát.
Tô Chước khẽ nhíu đôi mày thanh tú, chỉ trong tích tắc đã đưa ra quyết định, trong lúc bước chân khẽ động, đao thế thay đổi mấy lượt từ đ.â.m lên đến c.h.é.m ngang, động tác lưu loát như mây trôi nước chảy, linh khí thiên địa bị nàng dẫn động, quấn quanh thân thể, uy thế thành hình, tựa như thần linh giáng thế khiến người người kinh sợ.
Lưỡi đao sắc bén hướng thẳng lên, đón đầu kiếm thế lóe lên tia chớp!
Thức thứ hai Thái Cổ Tàn Thiên - Đăng Lâm Ý!
Khi Tô Chước quyết tâm xuất ra chiêu thức thứ hai, nàng không suy nghĩ gì nhiều, dường như quên mất rằng đao pháp thức thứ hai của nàng vẫn chưa thuần thục đến mức nhuần nhuyễn, cũng còn lâu mới coi là tinh diệu.
Dù là đệ tử hay trưởng lão có mặt tại đây thì trên gương mặt đều hiện lên vẻ trầm ngâm, ai cũng không ngờ rằng trong Đại Bỉ Tân Tú lại có thể chứng kiến một trận đối chiến đạt đến trình độ này. Thực lực của hai thiên chi kiêu tử này nếu so sánh với toàn bộ thiếu niên của Huyền Mông giới, cũng thuộc hàng đỉnh phong, nếu thanh thế của trận chiến này truyền ra ngoài, uy danh của Vô Minh Thần Tông nhất định càng thêm lừng lẫy.
Trong tiếng gió lướt qua dường như mang theo tiếng sấm ẩn hiện, nhưng lập tức bị dòng linh lưu cuộn trào giữa linh khí thiên địa thổi tan. Đao Ý cổ kính như mây đen áp chế điện quang, Kiếm Ý bị kìm hãm, nhất thời như thể đối diện với quy tắc căn nguyên nhất, buộc phải thần phục.
Sắc mặt thiếu niên tái nhợt như giấy vàng, đối diện với một đao này, hắn nhất thời bất đắc dĩ sinh ra cảm giác bất lực, Kiếm Ý khó mà tiếp tục duy trì, nhưng chỉ trong một thoáng, hắn đã nhận ra mình thất thố, ý chí lập tức quay trở lại.
Nhưng đã quá muộn.
"Ầm!"
Linh khí va chạm giữa không trung bùng phát ra uy năng kinh người.
Cả hai đồng thời lùi lại!
Đôi mắt của Phong An Dương đỏ rực, lảo đảo suýt buông tay.
Tô Chước nổi danh vì tốc độ, người khác khó mà bắt được sơ hở của nàng, chỉ có nàng tìm ra lỗ hổng của người khác.
Lúc này, Phong An Dương lại siết chặt kiếm, nhưng linh quyết trong tay hắn còn chưa kịp thành hình thì lưỡi đao sáng như tuyết đã kề sát cổ!
Đao quang như nguyệt, sương mù dày đặc tan biến.
Yết hầu Phong An Dương run run, lưỡi đao lạnh lẽo áp sát vào làn da mỏng manh và cổ họng của hắn.
Tô Chước có thể làm đến bước này, chứng minh nàng sớm đã có vô số cơ hội g.i.ế.c hắn, nhưng vì quy tắc của cuộc thi nên mới không làm như vậy.
Tại sao nàng lại có loại đao g.i.ế.c người quỷ dị thế này?
Đối xử với một đệ tử thế gia như hắn cứ như thể đang ở trên cao nhìn xuống.
"Ta thua rồi."
Phong An Dương lí nhí nói.
Nếu là những đệ tử có tu vi sơ cấp, có lẽ sẽ cảm thấy hoang mang, không biết mình đã thua bao nhiêu phần, nhưng với những tinh anh tinh thông đối chiến như bọn họ, có thể nhìn ra được thực lực của người khác, tất nhiên cũng có thể phán đoán được khi nào thắng bại sẽ giáng xuống đầu mình, khi giao đấu với Tô Chước, Phong An Dương đã biết trước rằng mình chắc chắn sẽ thua, chỉ là không dám tin, cũng không cam lòng.
Phong An Dương nhắm mắt, lần đầu tiên… trong lòng dâng lên cảm giác thất bại.
Thắng bại như thế này không phải là chuyện chỉ chênh lệch một nước cờ, mà là sự áp đảo hoàn toàn.
Trước trận đấu, sự kiên định của hắn về thắng bại đã có phần lung lay, bởi hắn biết, nếu Tô Chước có thể sử dụng Hồn thuật, thì hắn chắc chắn không phải đối thủ của nàng.
Điều đó không có nghĩa là hắn không để tâm đến vinh quang mà thủ tịch Tân Tú mang lại.
Giờ đây, Tô Chước thắng một cách đường đường chính chính, còn hắn thua một cách không còn gì chối cãi.
Đây thực sự là trở ngại lớn nhất mà hắn gặp phải trên con đường tu hành.
Trưởng lão xuất hiện trên võ đài, ra hiệu Tô Chước thu đao, đồng thời, ông ta dõng dạc tuyên bố: "Tô Chước, thắng!"
Âm thanh truyền khắp quảng trường rộng lớn, vang dội giữa núi rừng.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, ánh mắt của mọi người vô cùng tập trung, thoáng lộ vẻ kinh ngạc, nhìn chằm chằm lên võ đài.
Tô Chước thu đao, sắc mặt Phong An Dương lộ vẻ phức tạp, hành lễ với nàng: "Đa tạ sư tỷ hạ thủ lưu tình."
Tô Chước: "?"
Nàng biến thành sư tỷ rồi sao?
Với bối phận này, nhìn đứa trẻ ngốc nghếch trước mặt nàng bỗng thấy có chút thương cảm, nàng đáp lễ: "Không có gì, nên làm mà."
Phong An Dương: "..."
Rốt cuộc người này còn bao nhiêu lá bài tẩy nữa?
Cùng lúc đó, trên quảng trường, chúng đệ tử bùng lên tiếng hò reo như lửa hoang lan rộng khắp đồng cỏ.
"Tô Chước!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./tieu-su-muoi-co-chut-buong-xuoi-nhung-khong-nhieu-lam/chuong-47-thu-tich-tan-tu.html.]
Thu Vũ Miên Miên
"Tô Chước!"
"…"
Rõ ràng là những người không hề có quan hệ gì với nàng, lúc này lại hô vang tên nàng, trong giọng nói mang theo sự cuồng nhiệt khó tả.
"Quả nhiên vị trí thủ tịch Tân Tú là của Tô Chước!"
"Không dùng linh quyết, chỉ dựa vào võ kỹ, vậy mà vẫn có thể giành chiến thắng!"
"Võ Tu có thể mạnh đến mức này sao?"
"Sâu không lường được… thật sự là sâu không lường được…"
"Không hổ là Tô đại tiểu thư."
Tô Chước lờ mờ nghe được những lời này, trong lòng thầm nghĩ mình thật sự không phải…
Không đúng.
Có gì đó kỳ lạ.
Lần này sao Tô Ly Ly lại không làm ầm lên cho cả thiên hạ biết nhỉ?
…
Bước chân Tô Chước nhẹ bẫng như bay bước xuống đài.
Tại khu vực của đệ tử nội môn Đệ Cửu Vực, vài vị sư huynh bên ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy kiêu hãnh.
"Thắng rồi…"
Diêm Nguy Nhiên bước lên vỗ vai nàng một cái, Tô Chước suýt chút nữa gục xuống, hắn vội vàng túm lấy cổ áo sau của nàng, đút đan dược cho nàng.
Nghê Truyền Vân cười nói: "Đao pháp của Tiểu Cửu tiến bộ thần tốc, e là sư huynh đã không đánh lại muội rồi."
"Sư huynh khiêm tốn quá…" Tô Chước yếu ớt xua tay, cảm giác trận chiến này còn tốn sức hơn cả mười trận trước cộng lại, nếu không phải chiêu thức thứ hai của đao pháp phát huy vượt mức bình thường, nàng còn tưởng mình không thắng nổi Đệ Nhất Vực.
Suýt nữa thì thất bại trong gang tấc, thiệt hại lớn đấy!
"Bảng Tân Tú hôm nay…"
"Hạng nhất, Tô Chước."
"Hạng hai, Phong An Dương."
"Hạng ba, Mạnh Ti Man."
"Hạng tư…"
Trên đài cao, trưởng lão bắt đầu tổng kết tình hình trận đấu hôm nay.
Đại Bỉ Tân Tú đã khép lại.
Mọi người vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.
Sau thoáng ngây ngẩn, Tô Chước bỗng giật mình nhận ra, nàng thật sự thắng rồi.
Ba viên Trường Sinh đan đã có…
Cơ hội vào bảo khố của tông môn “mua sắm không đồng” cũng đã có…
Nhiều tiền quá!
Hi hi hi.
…
Đối với đệ tử mới mà nói, Đại Bỉ Tân Tú là một sự kiện trọng đại hiếm có, còn đối với tông môn thì đó không phải chuyện quan trọng nhất.
Các vực nội môn đều cử trưởng lão tham dự, tuy nhiên, người ngồi ở vị trí của Đệ Cửu Vực lại là Tần Dĩ Luật.
Những trưởng lão khác vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không cảm thấy điều này có gì kỳ quái.
Dù sao, Tần Dĩ Luật có thực lực tương đương trưởng lão nội môn, mà Đệ Cửu Vực ngoài Lạc Thương Sơn ra, thực sự không có vị trưởng bối thứ hai tồn tại.
Vực chủ cũng không thể đích thân tọa trấn Đại Bỉ Tân Tú được.
Trong ngọn núi xa xa, Lạc Thương Sơn rời tầm mắt, nụ cười trên mặt không hề che giấu.
…
Tại Tàng Kinh Phong của nội môn, ẩn giấu dưới trận pháp là một vùng kiến trúc hùng vĩ sừng sững.
Ít ai biết rằng, không xa Tàng Kinh Các, nơi người ra kẻ vào tấp nập, lại tồn tại một đại điện như thế này.
Trên lộ đài, một ông lão nằm tựa trên ghế dựa, ung dung nhìn ra phương xa, trong đôi mắt thâm trầm dường như mang theo chút cảm khái.
Bên cạnh lão là một nam tử đứng cung kính.
Lão cảm thán không ngớt: "Năm tháng chẳng chừa một ai, vẫn là người trẻ tuổi tốt hơn."
"Vâng, lão tổ, đám đệ tử mới năm nay thiên phú không tệ."
Trong Đại Bỉ Tân Tú, Đao Ý và Kiếm Ý đồng thời xuất hiện, đây được coi là chuyện đặc sắc trong cả trăm năm qua.
Là tông chủ cao quý của Vô Minh Thần Tông, Nhiếp Đức Hải đứng bên cạnh lão, sau khi nghe lão giảng giả thì cung kính trả lời, vẫn giống như một đệ tử cẩn trọng dè dặt.
Lão hỏi: "Phần thưởng cho đám đệ tử mới năm nay là gì?"
Nhiếp Đức Hải suy đoán ý của lão tổ, cân nhắc đáp: "Hạng nhất vào bảo khố, lấy hai món bảo vật, kèm theo một số phần thưởng linh tinh, hạng hai và hạng ba, mỗi người được lấy một món bảo vật."
Nghe vậy, lão tổ trầm ngâm nói: "Vậy thì ta cũng thêm vài món nữa đi."
Nghe vậy trong lòng Nhiếp Đức Hải chấn động.
Được lão tổ để mắt đến, đám tiểu đệ tử này có cơ duyên không nhỏ.
Lão nhân vẫn giữ dáng vẻ mệt mỏi lười biếng, chậm rãi giơ tay lên, một phong thư xuất hiện trong lòng bàn tay lão, đưa cho Nhiếp Đức Hải.
Nhiếp Đức Hải vừa lướt qua nội dung, sắc mặt lập tức không che giấu nổi nữa: "Là đệ tử không làm tròn trách nhiệm, không ngờ lại để nội gián của Thánh Địa Hi Hòa trà trộn vào nội môn."
E rằng lão tổ gọi ông ta tới xem tiểu đệ tử tỷ thí chẳng qua chỉ là cái cớ, thực chất là muốn nhắc nhở ông ta về những sơ suất trong việc quản lý tông môn.
Ông ta cẩn thận hỏi: "Lão tổ, xử lý thế nào đây?"
…